Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 7

Anh này mới châm thuốc, rít một sâu.

làn khói mờ, nét mặt anh trở nên mơ hồ.“Tôi… từng gặp chuyện.”Anh gẩy tàn thuốc, giọng nhẹ hẫng.

Tim tôi khẽ siết .Trực giác mách bảo tôi — chuyện này không đơn giản.“Bị ai chơi xấu à?”Tôi dò hỏi.

Dã nhìn tôi xuyên qua màn khói, ánh mắt sâu thẳm.“Cũng gần vậy.”

“Giao mạng sống khác, cuối cùng phát hiện một trò cười.”

Anh dập tắt điếu thuốc, mạnh tay ấn gạt tàn.“Nên giờ, tôi việc với xe.”“Xe không biết nói, nhưng cũng không phản bội.”

Câu nói đó, anh nói bình thản.

Tôi không kìm được, đặt tay mình lên tay anh đặt trên bàn.Mu bàn tay anh lạnh ngắt.

khựng , nhưng không né tránh.“Không phải ai cũng xấu.”

Tôi nhìn thẳng mắt anh, nói nghiêm túc.“Ít nhất, tôi sẽ không anh tổn thương.” Dã đối diện với tôi, ánh mắt nóng rực.

Một , anh trở tay nắm tay tôi.Lực nắm mạnh, khiến tôi đau.

Nhưng tôi không nói gì, lặng lẽ siết .Đêm đó, chúng tôi không đi thang máy.

từng leo thang bộ lên tầng.Đèn cảm biến cầu thang chớp tắt bất định.

chân chúng tôi vang vọng cùng nhau.

Đến tầng bảy, trước cửa nhà tôi.Tôi dừng , quay nhìn anh.“Đến .”

Dã đứng dưới một bậc, ngẩng đầu nhìn tôi.

Dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt anh nửa sáng nửa tối.“Tống Uyển.”“Ừ?”“…… này, tránh xa tôi .”Anh đột ngột nói.

Tôi sững .“Vì sao?”

nãy quán ăn chẳng phải vẫn còn ổn sao?“Đời tôi mệnh cứng, khắc .”Anh tự giễu, kéo nhẹ khóe môi.

“Những kẻ ở gần tôi, chẳng ai có kết cục tốt.”

Nói xong, anh buông tay tôi , xoay định lên lầu.

Tôi tức đến nghẹn cả ngực.

này sao nắng mưa thế?“ Dã!”Tôi gọi anh.

Anh dừng , nhưng không quay đầu.“Tôi không tin số mệnh.”

Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng anh, nói từng chữ một.“Tôi tin chính mình.”

“Anh dám đẩy tôi , tôi sẽ phá nát cái tiệm sửa xe rách anh!”Vai Dã khẽ run lên.

Hình cười.“Được.”

Anh ném một chữ, sải lên lầu.

7

Mưa cuối thu, nói rơi rơi.

Một trận mưa lớn trút , dội sũng cả cổ thành.

Tôi lái xe sang thành phố cạnh giao hàng, về thì xe chết máy giữa đường.

Trước không thôn làng, chẳng hàng quán.

Cần gạt mưa quẫy điên cuồng cũng không quét sạch nổi màn mưa trước mắt.

Tôi thử đề máy, động cơ khục khặc hai tắt hẳn.Nước bắt đầu dâng lên.

Tôi điện thoại , tín hiệu còn một vạch.Tôi gọi Dã.“A lô?”

kia ồn, việc.

Dã, xe tôi hỏng .”Giọng tôi run.“Ở đâu?”Anh hỏi thẳng, không vòng vo.

Tôi báo vị trí.“Chờ tôi, đừng vội xe.”Cuộc gọi kết thúc.

Tôi ôm chặt điện thoại, nghe mưa rơi ràn rạt ngoài, lòng bỗng dưng bình tĩnh lạ thường.

Nửa .

Một luồng ánh đèn pha chói lòa xé toang màn mưa.

Chiếc xe địa hình màu đen con mãnh thú bằng thép, gầm rú lao tới.

Dã mở cửa xe, không hề che ô.

Anh mặc áo mưa, sải nhanh tới xe tôi, kéo mạnh cửa .“ đi!”

Mưa quá lớn, anh gần hét.Tôi vơ túi, nhảy xe.

Chân trượt một cái, suýt ngã vũng nước.

Một cánh tay khỏe khoắn ôm eo tôi, nhấc bổng cả lên.

Anh nhét tôi ghế phụ, vòng qua đầu xe, chui ghế lái.

xe bật sưởi ấm.Anh cởi áo mưa sũng, ném ghế .

vẫn chiếc áo ba lỗ đen ấy, đã bị mưa nửa thân.“Lau đi.”

Anh ném tôi một chiếc khăn.

Tôi lau tóc, nhìn gương mặt nghiêm nghị anh ở góc nghiêng.

“Cảm ơn.”Anh khẽ gật đầu, nổ máy.Động tác gọn gàng, dứt khoát.

Về đến khu nhà, mưa vẫn chưa dứt.

Chúng tôi chạy tòa nhà, đều sũng.

thang máy, tôi nhìn mái tóc còn nhỏ nước anh, bỗng lên :

“Lên uống một bát trà gừng đi, ấm .”

Dã liếc nhìn quần áo đẫm tôi.

“Có tiện không?”“Có gì không tiện, hàng xóm .”

Tôi đỏ mặt, bắt chước đúng giọng điệu trước đây anh.

Anh cong cong khóe môi.“Được.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương