Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Tôi mở cáo phó của người đó .
Chỉ là vài dòng ngắn ngủi.
Tôi đọc đi đọc lại rất nhiều , không hiểu nổi, chỉ vài dòng chữ ấy làm sao lại khiến thế giới thiếu đi một con người.
Phía bài cáo phó có tám tấm ảnh.
Hình dáng khác nhau, hoàn toàn không giống những ảnh chụp được dàn dựng công phu trước kia.
Góc chụp rất kém, ánh sáng rất kém, chỉ có điều… nụ cười rất đẹp.
Cô ấy thậm chí không trang điểm.
Tấm thứ chín là một bức ảnh trống.
Điểm khác biệt duy nhất là trong ảnh có dấu ba chấm.
thể đang chờ đợi ai đó.
, phần bình luận đã vượt quá mười mấy vạn, trong đó đầy những lời mọi người gửi đến Chúc Hạ Lý.
Xì, cũng chẳng nhiều gì mấy.
Chỉ là tôi đã đọc suốt cả đêm mà thôi.
6
“ ngày cũng thức khuya vậy, rốt cuộc kiếm được bao nhiêu hả?
Tao nói cho biết, tháng mà không đưa tao ba nghìn tệ thì đừng có hòng!”
Mẹ nuôi sáng sớm đã loảng xoảng trong bếp.
Năm .
đã bắt chuẩn bị cho xe bán hoành thánh của mình.
Vì không đủ thuê mặt bằng, chỉ có thể đẩy xe lề đường bán.
Vì phải làm việc dọn dẹp ở , nên mỗi tuần chỉ có một ngày bán buổi sáng, lại chỉ là buổi tối và khuya.
“ dậy sớm cho tao, đừng có mà lười.”
Sau một trận ồn ào, cuối cùng cũng rời khỏi nhà.
Tôi lại ngủ thêm một lát, tỉnh dậy thì trên bàn có một khay, bên trong có hoành thánh sống, khoảng hai mươi .
nay chắc quên mất chưa nói với tôi: “Nếu tao mà không chuẩn bị cho , đói chết cũng đáng đời.”
Tôi nấu nước, luộc hoành thánh, ăn một cách máy móc.
Ăn hơn mười năm rồi, không thể nói là ngán, nhưng cũng đã miễn nhiễm.
Vì thức đêm quá lâu, hai bên thái dương đau âm ỉ.
không biết tôi vừa mới nghỉ việc.
Tôi giả vờ đang đi làm, khỏi nhà đúng , về nhà đúng .
Cũng không hiểu tại sao lại lang thang đến .
Y tá đã thay người, nhưng câu chuyện thế: “Con bé đó nợ phí lâu lắm rồi, nếu không đóng nổi thì…”
Trước kia tôi chỉ nghèo thì tiếc, bây tiên nghèo thật sự khiến người ta xấu hổ.
Phải đi tìm việc thôi.
Tôi xách đồ trên tay, lén lút vào phòng ,
Con bé ngồi ngây đó mọi khi.
“Chị gái tốt bụng? Chị lại đến rồi à?”
Tôi cầm theo hai quả bơ, nhét vào tay nó.
Con bé đúng là ồn ào, lại la toáng lên: “Là chị Chúc Uyển biết em ăn bơ nữa đúng không?”
“Em…”
Tôi nghĩ một hồi, cuối cùng chỉ thở dài: “Em nói đúng thì là đúng.”
“Đắt lắm hả?”
Tôi có chút mất kiên nhẫn: “Sao chị biết được, có phải chị mua đâu.”
“Ừm. Chị gái tốt bụng.” Con bé cười ngọt ngào: “Vậy chị cắt giúp em nhé.”
Đúng là đứa trẻ được đằng chân lân đằng .
Nó vui vẻ xúc từng thìa cho vào miệng.
Tôi rất hỏi có không.
Bất ngờ nó đổi thìa nhựa, xúc một thìa đưa vào miệng tôi: “ đúng không?”
“Không , chẳng có vị gì cả.”
“Em cũng không .” Nó gật đồng tình.
“Vậy sao ăn?” Tôi buột miệng.
“Chị Chúc Uyển rất ăn , em chỉ biết món chị ấy có mùi vị thế .”
Chúc Uyển, Chúc Uyển nhưng cô ấy đã chết rồi.
“Không thì cũng phải ăn hết cho chị.” Tôi lườm nó: “Đắt lắm đấy.”
“Dạ.” Nó cười: “Là quà chị Chúc Uyển tặng em, em nhất định sẽ ăn hết.”
Tôi chợt nhớ đến đêm trước lật lại tin nhắn mà y tá gửi giúp con bé:
“Chúc Hạ Lý, ở bọn em có một cô bé bị cha mẹ bỏ rơi, bị ung thư xương, mỗi ngày chỉ biết đợi chết. Con bé rất chị. Nếu một ngày đó nó đến được chỗ chị, chị có thể cho nó ăn bơ và nhỏ được không?”
Tôi lén giấu chiếc kem trong túi đi.
Thôi để sau tặng.
Cho hết một … thì giống đang diễn kịch vậy.
rời đi, tôi cảm ngực nghẹn lại.
Bởi vì trước khi bước vào phòng , tôi nghe con bé hỏi y tá:
“Chị , em không trị nữa có được không?
Ba mẹ em nói vài nữa sẽ đến đón em, em về nhà rồi.”
7
Tôi tìm được một công việc ở cửa hàng tiện lợi.
Tôi chọn dễ thương nhất, nhưng không biết con bé đó màu gì, tôi lưỡng lự một .
Cuối cùng chọn màu hồng.
khi đến nơi, bên giường nó đang có một người .
Người ăn mặc rất thời thượng, mang giày cao gót mũi nhọn, đeo kính râm đen.
“Số em cầm đi đóng phí, không đủ chị sẽ đưa thêm.”
“Chị , em không thể nhận.”
“Đưa rồi thì cứ cầm lấy.” Người ném lại rồi bỏ đi, “Ai mà không thể trở thành người giàu chứ.”
“Chị , chị tên là gì vậy?” Con bé chạy theo hỏi.
Người quay lại: “Gọi chị là Đội trưởng Nhóm Điều Ước.”
Nói xong liền ngẩng bỏ đi.
Fan thì giỏi lắm sao?
Tôi đây là antifan đấy.
tôi cũng lập một nhóm cho mình, tức chết mấy người luôn.
“Chị , chị lại đến rồi.”
Trên chăn con bé là một xấp đỏ, nhìn phát lóa cả mắt.
Tôi bấm chuông gọi y tá: “Có thì mau đi đóng phí, mất rồi biết khóc ở đâu.”
“Dạ chị.”
Nó im lặng một , “Chị gái tốt bụng, nay chị mang gì cho em thế?”
Tôi giả vờ tức giận: “Sao, không mang gì là không được đến à? giơ tay đòi luôn hả?”
“Vì chị cũng mang gì đó cho em mà.” Nó cười khúc khích, “Chị là chị gái tốt bụng mà.”
“Tôi có tên đấy.” Tôi đưa túi cho nó, “Tôi tên là Cô Đông.”
“Haha, tên chị nghe giống tiếng nước chảy.”
Đáng đánh đòn.
“Chị , em tên là Tiểu Mạch. Là loại lúa mì có thể ăn khi lớn lên đó.”
“Chị , thật sự chị không có gì nói với em sao?” Nó gần ăn xong thì hỏi.
Tôi ho nhẹ một .