Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chị nghe vậy, một câu khiến tôi kinh ngạc:
“Tất cả bọn chị đều chuyện chị Chúc giao cho Tiểu Mạch làm người đưa thư xuyên thời gian mà. Hơn nữa chị Chúc còn tặng quà cho con để thưởng nữa.”
“Chính bọn chị đã để lại cho chị Chúc , nên chị ấy mới nhìn .”
Tốt thật đấy.
Hóa ra tôi không phải người chiến đấu một mình.
Dối trá một cách đường hoàng, chẳng xấu hổ.
“Các chị lừa em, toàn là đồ dối trá! Cô ta !” Thằng vẫn gào lên.
Tôi lạnh cả tim.
lấy điện thoại ra, mở mà chị ấy từng để lại.
Chị ấy đưa cậu xem: “Vậy em tự xem .”
Sau lời của chị , bỗng có một riêng xuất hiện:
“Vậy em phải cố gắng lên nhé, chúng ta đã hẹn .”
10
riêng ấy, đến thật đúng lúc.
thật bất ngờ.
Tôi quay sang nhìn chị đầy nghi hoặc, chị ấy khẽ vỗ vai tôi gật đầu.
Tôi kìm nén sự tò mò lòng, bỗng đắc ý hẳn:
“Bọn chị không lừa em, em đang ghen tị thôi.”
“Em xem , chị Chúc đã có lời hẹn với Tiểu Mạch , còn em sao?”
Cậu lại òa .
Tôi lại chẳng buồn an ủi.
Tôi vốn không phải là người tốt, thậm chí đôi khi còn rất tệ bạc.
Ông nội của thằng vội vã chạy đến: “Cháu ơi, cháu sao vậy?”
Nó vừa vừa định gì, tôi liền chen vào: “Cháu nội nhà ông mắng em gái cháu, cháu bảo nó đừng mắng nữa nó . Giờ em gái cháu giận quá dọa tuyệt thực. Nếu nó đói, tôi ôm quan tài đến ngồi trước cửa nhà ông.”
“Ông bảo nó xin lỗi em gái cháu , không chuyện này chưa xong đâu.”
Sau , hai ông cháu dọn sang phòng bệnh khác.
phòng còn lại tôi và Tiểu Mạch.
Tôi hơi xấu hổ khi để nó bộ dạng xấu xa của mình.
“Chị tốt bụng à, chị ngầu quá!”
Nó giơ ngón tay cái lên.
“Ngầu sao?” Tôi quay mặt : “Chị đánh người thật đấy.”
“Ngầu chứ! Chị mà đánh họ chắc chắn đã làm điều xấu.”
Đứa trẻ này.
Tôi đưa cho nó chiếc bánh kem màu hồng, còn chuẩn bị thêm cho nó một chiếc điện thoại cũ:
“Em nhớ đọc kỹ những điều ước của mọi người nhé. Đây là trách nhiệm của em .”
Ít nhất, trước khi , nó có thể nhận mình vẫn có giá trị.
“Vâng.” Nó bỗng ngạc nhiên: “Chị ơi, sao chị quen chị Chúc vậy? Sao chị lại thích chị ấy?”
“Chị đâu có thích chị ta.” Thậm chí tôi còn là antifan của cô ấy nữa kìa.
Nó lại cười tôi: “Chị dối, chị khi nhắc đến bộ phim năm trước của chị Chúc , chị buột miệng là bốn năm. Rõ ràng là chị rất thích chị ấy.”
Tôi rời khỏi phòng bệnh, mang theo quà đến nghĩa trang của Chúc .
Tên trên là: Chúc Hạ Lý.
Tang lễ của cô ấy không công khai.
lặng lẽ trao cho mọi người đoạn thời gian cuối cùng trước khi .
Tôi định dọn dẹp mộ phần của cô ấy, nhưng nơi đây đã dọn sạch tinh tươm.
Sau khi mất, mộ của cô ấy trở thành biển hồng rực rỡ.
Có hoa tươi màu hồng.
Có gấu bông màu hồng. Gấu bông đội mũ màu hồng, quàng khăn màu hồng, trông ngố không chịu .
Có chong chóng màu hồng quay gió.
Thậm chí có người còn để cả rượu màu hồng.
Có người gấp hạc giấy màu hồng để lọ thủy tinh.
Có người ép cỏ bốn lá vỏ hồng lấp lánh lặng lẽ đặt bên cạnh, chắc là đã âm thầm ước nguyện.
Trên bia mộ có người để lại vết son môi, có người để lại cả hình trái tim màu hồng.
Nhưng điều khiến tôi ấn tượng sâu sắc nhất là…
Không ai đã làm một chiếc hòm thư suốt lớn, bên là một đống thư màu hồng.
Chúng nằm ở , kể bao nhiêu câu chuyện của bao nhiêu người.
Bên cạnh mộ, có một con mèo vàng nằm dài.
Nó lười biếng nằm , không buồn ngẩng đầu lên, mở mắt nhìn những người đến ở đây.
Chúc à, chị tưởng mình là thần thánh sao, sắp xếp ổn thỏa hết cho tất cả mọi người? Là chị đã hoàn thành nhiệm vụ, sang một thế giới khác?
Thế còn chị sao?
Nghe khi , người ta lại cả cuộc đời như một thước phim, khiến tâm trí chị hiện lên người không nỡ xa nhất. Khi ấy, chị đã nghĩ đến ai?
Tôi nhớ đã hỏi chị : Tài khoản của người đã sao vẫn gửi ?
Chị ấy : “Chị thử gửi một cho cô ấy, nhận hồi âm. Có lẽ là người còn sống, thay cô ấy yêu thương những người hâm mộ của cô ấy.
11
Vì Tiểu Mạch khen hoành thánh nấu ngon.
Mỗi lần tôi đến thăm cô , luôn bảo tôi mang theo một bát, còn dặn tôi đường cẩn thận.
đối xử với Tiểu Mạch còn dịu dàng hơn cả với tôi: "Nếu nó thích ngày nào con mang đến cho nó nhé."
Sự dịu dàng ấy của khiến tôi nhớ về tuổi thơ.
Khi , và đưa tôi ra khỏi trại trẻ mồ côi.
Tôi lúc ấy, thiếu hụt xúc.
Ở trại trẻ mồ côi quá lâu, tôi không , không ôm, càng không thể hiện tình .
Vì từ nhỏ tôi hiểu rằng vô ích, chẳng có ai để ôm cả.
thất vọng hết lần này đến lần khác.
Trước khi mất, tôi từng có một người dịu dàng.
mua cho tôi chiếc khăn voan xinh xắn.
Nơ bướm to.
Kẹo mút nhiều màu.
Còn có váy đẹp và dép nhựa.
Khi tôi bị ngã, ngồi xuống thổi phù vào đầu gối bị ngã đau của tôi.
Khi tôi , ôm tôi vào lòng mà an ủi.
Cho đến một ngày, làm như thường lệ không bao giờ trở về.
lần đầu tiên uống rượu.
Uống đến mức ngày nào nôn, khắp nhà toàn mùi rượu.
Đến nay tôi vẫn nhớ như in, túm lấy tôi hỏi:
"Cô Đông, con… uống rượu … Sao vẫn không quên hả?"
túm quá mạnh, khiến hai cánh tay tôi đau nhức.