Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 1

Sau khi cả nhà sức khỏe tổng quát, tôi lấy kết quả.

Trên báo cáo hiển thị tôi có khả năng bị ung thư dạ dày, sau khi tái mới biết là nhầm mẫu giữa tôi và em trai.

Tôi và em trai từ trước nay luôn rất thân thiết, tôi lập tức về nhà trong đêm để chuẩn bị đưa nó lên Thượng Hải tái .

Khi tôi về nhà thì là nửa đêm, đèn trong nhà vẫn sáng.

Vừa cửa, tôi nghe tiếng em trai than thở trong nhà: “Ung thư dạ dày à, tốn bao nhiêu tiền đây?”

“Con phải Nam Nam nữa, xin cũng tốn tiền!”

Tôi định nói là không cần lo tiền bạc, thì nghe mẹ đang dỗ dành em trai:

“Con yên , ung thư có chữa cũng là tốn tiền vô ích, mẹ sẽ khuyên chị con từ bỏ điều trị, sẽ không lấy tiền sính lễ hay tiền mua nhà con để đưa nó đâu.”

“Vả , mẹ vẫn thường nói với chị con là nhà không có tiền, nó biết tình hình , mẹ không đưa tiền nó chữa bệnh cũng là bình thường.”

1.

Tôi vịn vào tay nắm cửa, chần chừ mãi không ấn xuống, tay run lên không kiểm soát .

Cuộc trò họ vẫn tiếp tục.

mẹ cam đoan, em trai cười hì hì làm nũng.

“Con biết ngay mẹ là người thương con nhất .”

“Thằng nhóc thối, con là con trai duy nhất nhà ta, mẹ không thương con thì thương ai?”

“Mấy năm trước giục chị con chồng, không chịu , nếu sớm thì chúng ta đâu cần phải bận mấy .”

Mẹ lải nhải, trong lời nói toàn là trách móc tôi—kẻ vô dụng— khiến phải lo nghĩ.

nói: “Không phải nói là sớm thì tiền nó kiếm cũng đổ vào nhà chồng hết, nên mới bảo đợi thêm năm sao?

nói vậy có ích gì?

Nó bận làm, không biết nhận kết quả chưa, mai gọi nó một cuộc .”

Mẹ hừ một tiếng: “Ác nhân lúc nào cũng là tôi, lợi không phải là con trai ông à? Không phải là ông à? Đợi vài hôm nữa rồi nói sau, trước mắt coi không biết .”

Rất nhanh, tiếng nói biến mất, đèn trong nhà cũng tắt.

Tôi không biết mình đứng bao lâu, khi hoàn hồn thì nước mắt rơi đầy mặt.

coi không biết !”

Nếu thật sự tôi vì bận việc không kịp xem báo cáo, với một căn bệnh lớn ung thư những người thân nhất tôi có thể thản nhiên làm ngơ không biết, thế kéo dài…

Bác sĩ ở trung y tế khi nhìn báo cáo vội vàng thúc giục tôi tái ngay, nói là phát hiện sớm thì điều trị sớm.

Nhưng mẹ tôi, em trai tôi—họ có thể dửng dưng vậy.

Tôi không biết phải diễn tả trạng mình thế nào, thể giữa mùa hè nắng đẹp tháng sáu, đột nhiên có một trận bão tuyết đổ xuống, chôn vùi tôi tại chỗ.

Hồi nhỏ, mẹ đều làm ở nhà máy, lương không cao rất vất vả, từ nhỏ mẹ luôn nhắc nhở tôi, nhà nghèo, đừng tiêu xài hoang , phải biết tiết kiệm, kiếm tiền không dễ dàng.

Tôi luôn rất thương mẹ, nên khi nhịn ăn nhịn mặc, bạn cấp mỗi người tiêu tám trăm, một , tôi tiêu trăm là đủ.

Lên đại tôi vay tiền , tự làm thêm kiếm sinh hoạt , tiền nghỉ đông hè kiếm chuyển bớt về mẹ.

Lần nào mẹ cũng cười rạng rỡ nhận lấy tiền, khen tôi giỏi giang hiểu , khiến mẹ yên . Không em trai, chẳng bao biết cảm thông hay quan người khác.

Hồi đó nhỏ, tôi nghĩ giúp mẹ bớt gánh nặng, mẹ vui thì tôi cũng vui.

Em trai tôi nhỏ hơn tôi sáu tuổi, khi tôi bắt đầu làm thì nó mới cấp , mẹ khóc than áp lực lớn, tôi nghiến răng chịu đựng, gánh vác luôn cả chi sinh hoạt em.

Hồi cấp mỗi tháng nó tiêu một , lên đại mỗi tháng rưỡi, nó miệng ngọt ngoan ngoãn, tôi có một đứa em trai, bản thân sống khổ cũng cam lòng chiều chuộng nó, không muốn để nó sống kham khổ tôi năm xưa.

Dù là làm con gái hay làm chị gái, tôi đều tự mình không thẹn với lương .

Nhưng sự hy sinh tôi, phút , trở thành một trò cười.

Mẹ tôi không phải không có tiền, để dành tiền sính lễ em trai, tiền mua nhà em trai.

là không có tiền… với tôi.

2

Tôi chợt nhớ ra, năm trước khi tôi làm một tiểu phẫu, lúc đó rất muốn uống canh gà ta, mẹ nói sẽ gửi tôi.

Một con gà ta hơn trăm, vận chuyển mấy chục, vậy lẩm bẩm trước mặt tôi rằng đắt quá, không có tiền…

Khi đó tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều, tự mình mua con gà, chuyển thêm .

Tùy chỉnh
Danh sách chương