Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

Cũng có người nhân cơ hội chạy xa, đi gọi những người đến.

Tôi đứng dậy, mặt họ, quát lớn!

“Trong này không có gì cả, đều là ảo ảnh, cút ngay!”

Đây là trong tháp nổi giận, chết họ.

Năm cuối rồi, tôi không xảy ra chuyện.

Đợi họ đi rồi, tôi dỗ lại, mai tôi ra ngoài mua đồ về bù vào.

Trễ một chút cũng không sao.

Họ đẩy tôi sang một bên.

“Bà già mù, biến đi, bà độc chiếm à?”

“Đây chắc là đồ của lão làng để lại cho bà già mù, giàu thật đấy.”

“Tiền của lão làng từ đâu ra? Không phải vơ vét từ chúng tôi sao? Đây là tiền của chúng tôi.”

“Đúng rồi đấy! Tụi tôi cớ gì không được lại tiền của chính mình, đừng mong dùng mấy trò quỷ hù dọa tụi tôi, vô ích thôi.”

Lưng tôi đập mạnh vào tảng đá.

Cơn đau nhói .

Tôi cầm cây gậy gỗ to, dùng hết sức nện xuống.

“Cút đi!”

Họ bị kích động.

Lúc này, lục tục có nhiều người kéo đến.

Mấy ông già bà cả lưng còng đi tới, khuyên can họ tuyệt đối không được bất kính tôi.

Tôi là đại ân nhân của làng.

“Ối giời ơi, mấy người sao lại đối xử này chứ! Mấy đứa ranh này, chẳng có chút lễ phép gì cả.”

“Mau, mau xin lỗi Bà đi, chuẩn bị đồ theo lời Bà dặn, không phải tôi đã đưa tiền cho mấy người rồi sao!”

Nhưng họ không vui vẻ gì.

Lại còn xúi giục người vàng.

Đám đông bị ánh vàng làm hoa mắt, lòng tham lộ rõ.

Vài ông bà già không ngăn được, bị đẩy ngã xuống đất.

Tôi không nhịn được nữa, cầm gậy gỗ to, mặt bọn họ:

“Ai bước vào, người đó chết!”

cụ khuyên can hết lời.

Nhưng họ đã bị lòng tham làm mờ lý trí.

“Bà già mù, biến đi, không biến thì đánh cả bà luôn!”

“Nói nhảm bà ta làm gì, đánh chết bà là xong, cản nữa!”

“Đúng đấy đúng đấy, chắc đây là số tiền tham ô của lão làng! Bà già mù không có ý tốt gì đâu!”

“Bà già mù năm nào cũng bắt chúng tôi mua đồ, chắc có ăn chia mấy cửa hàng rồi! Chắc ăn tiền hoa hồng! Đây không phải cướp, mà là lại thuộc về mình!”

Một đám người lao về phía tôi.

Đánh tôi tím mặt mày, rồi ném tôi sang một bên.

Như bầy ong vỡ tổ, ùa vào bên trong tòa tháp.

“Đừng giành, ai cũng có phần!”

“Của tôi! Tất cả là của tôi!”

“Haha phát tài rồi!”

Khí trong tháp bắt đầu lan rộng.

Oán linh cười nhạo tôi: “Đây chính là những kẻ mà ngươi đã gìn giữ suốt ba mươi năm? Một lũ tham lam thối nát, sớm nên bị diệt sạch rồi.”

“Nếu không phải ngươi che chở, những kẻ lén lút vào đây sớm đã chết thảm! Bây giờ lại, có còn đáng không?”

Tôi không đáp.

Người già trong làng không ngăn nổi.

Họ quỳ mặt tôi, cầu xin tôi tha mạng cho họ.

Nói rằng đám trẻ tuổi không hiểu được nỗi khổ năm xưa, sau này nhất định kính trọng tôi, họ dẫn bọn trẻ đến xin lỗi tôi.

Tôi thở dài: “Đã muộn rồi.”

Mặt họ tái mét, ngồi phệt xuống đất.

Tôi ném bỏ cây gậy gỗ, tập tễnh rời làng.

Ra cổng làng, mắt tôi dần dần sáng trở lại.

Ánh trăng trải dài, mặt đất một lớp sương bạc mỏng.

Tôi ngoái đầu lại, thấy khí đã bao cả ngôi làng.

nhanh thôi.

Ngôi làng này dần trở lại tình trạng thảm khốc như ba mươi năm .

Ngày hôm sau.

Trong làng lan tỏa mùi lạ, thoang thoảng quỷ dị, có người phát hiện chồng mình cả đêm không về, liền đi về hướng tháp.

Cô ta mặt trắng bệch, gào thét hoảng loạn: “A——!”

“Cứu, cứu mạng——!”

Người phụ nữ mặt cắt không còn giọt máu, lăn lộn bò về làng gọi người.

Chẳng bao lâu, cả làng đã kéo đến gần Tháp Bé Gái.

Đám đông xôn xao, thì thầm bàn tán, tiếng khóc không ngừng vang .

“Trời ơi, chết thảm quá…”

“Sao trong tháp chết nhiều người , có phải là do bà già mù không?”

“Ơ? Mà bà già mù đâu rồi, sao không thấy người nữa?”

“Chắc là bà ta người rồi bỏ trốn! Mau báo công an đi!”

Người già trong làng ngồi dưới chân tháp, khóc lóc thảm thiết.

“Lũ súc sinh người, tham tiền đến mức dám động vào Tháp Bé Gái, còn đuổi cả bà canh giữ làng đi, lần này thì xong đời cả rồi.”

“Huhu, ba mươi năm cố gắng đổ sông đổ bể…”

“Đám thanh niên người, chẳng có tí phép tắc nào cả.”

“Đừng báo công an! Bây giờ bà đang nổi giận, nếu người báo cảnh sát, bà ấy không tha cho chúng ta đâu.”

Có người khuyên mấy cụ già:

“Mấy chuyện đó toàn là bịa đặt thôi, chắc là bà già mù lợi dụng trời tối dụ họ tới rồi người bỏ trốn, thôi ông bà đừng làm lớn chuyện nữa, mau về nhà đi.”

Chẳng bao lâu sau, mấy cụ già bị người ta dẫn về nhà.

Miệng vẫn lẩm bẩm: “Làng này xong rồi, tiêu thật rồi…”

Người trong làng vẫn mặc kệ, kéo đến mấy cửa họ vẫn hay mua đồ hằng năm.

Vừa vào là bắt đầu đập phá.

“Bà già mù đâu rồi, trốn ở đâu rồi hả, đừng tưởng tụi tôi không biết mấy người cấu kết bà ta, mau lôi bà ta ra đây!”

Ông cửa bị phá tan hoang, bất lực nói: “Bà già mù không có ở đây, người đi chỗ đi.”

Dân làng không tin, bắt luôn cả ông vợ con, lôi thêm vài ông cửa , kéo hết đến bên cạnh tháp.

“Nếu mấy người không giao ra bà già mù, thì đừng hòng rời làng! Một mồi lửa đốt hết, chôn luôn trong tháp!”

hoảng loạn vô , nhưng thật sự cũng không biết tôi đang ở đâu.

Lúc này, có một thanh niên chặn người đang la hét lại, bước tới, móc ra hai ngàn từ trong áo.

“Chỉ cần ông nói bà già mù ở đâu, hai ngàn này là của ông.”

Sắc mặt ông tái mét, “Cái… cái này…”

Người kia cau mày, giơ tờ hai ngàn định dùng tiền tát vào mặt đối phương.

Nhưng khi thấy tờ tiền đỏ rực biến tiền , hắn sợ đến mức ném thẳng ra ngoài, lăn lóc tận xa.

Tiền bay lả tả rơi xuống đất.

Mặt mọi người đều trắng bệch.

“Cái… cái gì ? Sao lại tiền rồi?!”

“Trời ơi, tiền tôi kiếm được cũng biến tiền rồi!”

Họ phát hiện không phải tất cả tiền đều biến tiền , mà chỉ có hơn mười ngàn mới kiếm gần đây là đã bị biến đổi.

“Bà già mù chẳng phải từng nói… tiền không thuộc về mình thì không được giữ lại…” Có người run rẩy nói ra câu ấy.

Không khí lập tức rơi vào tĩnh lặng chết chóc.

Họ về phía Tháp Bé Gái, ai cũng cảm thấy rùng mình, sợ hãi đến mức thả mấy ông ra, kéo cả dân làng rời nơi đó.

Về đến làng, toàn dân tụ tập trong đại viện của làng để họp khẩn.

làng trấn an: “Không sao, chắc là bà già mù làm đấy, chắc bà ấy lén đổi tiền lúc chúng ta đang ngủ.”

Nhưng câu nói ấy hoàn toàn vô lý.

Tôi là bà già mù.

Mắt mù, làm sao có thể trong một đêm đổi sạch tiền của hơn trăm hộ dân?

Mà lại trùng khớp đúng số tiền cần đốt lễ?

Nhưng rốt cuộc, đó cũng là một cách để tự trấn an, tâm trạng họ dịu xuống đôi chút.

làng đề nghị: “Dù nào, chúng ta cũng phải lại bà già mù.”

“Bà ta bao nhiêu người rồi bỏ trốn, nhất định phải đòi mạng đổi mạng!”

Cả làng hét:

“Đúng ! Bắt bà già mù đền mạng!”

Rời làng, tôi đến phố.

một góc đường, mở quầy xem bói.

Cuộc đời này của tôi là để làm việc đó.

Chưa từng đi học, không biết chữ, việc cũng khó.

Nhưng mở quầy xem bói lại là sở trường của tôi.

Ban đầu chỉ có vài người tò mò đến thử.

Lâu dần, thấy tôi đoán chuẩn, ai cũng đến tôi xem vận.

Một cô bé hỏi tôi: “Chị ơi, chị tên gì ? Lúc nào cũng thanh toán tiền mặt thấy phiền quá, mình kết bạn đi nhé?”

Tôi cười: “Chị tên là bà già mù, không có điện thoại, không kết bạn được đâu.”

Tuy lớn trong làng, nhưng những người trong làng chẳng thiếu thốn gì.

Mấy năm , bọn trẻ con vẫn thích tôi chơi, kể tôi nghe về giới bên ngoài tuyệt vời nào.

Chúng còn dạy tôi điện thoại là gì, chơi ra sao, có đứa còn mua cho tôi một cái điện thoại.

Tôi không cần những đó, nên đã không nhận.

, tuy tôi không có nhiều , nhưng tôi biết chúng là gì.

Nghe tôi nói mình tên là “bà già mù”, cô bé ngây người: “Bà già mù… chị ơi, sao lại tên kỳ ?”

Trong mắt em ấy hiện sự xót xa: “Ba mẹ chị sao lại đặt tên chứ, chị đâu có mù.”

Tôi chỉ cười, không nói gì.

Tôi không hiểu lắm.

Từ nhỏ đã bị gọi là “tiểu bà”.

Lớn , họ gọi tôi là “bà già mù”.

Gặp gỡ giữa dòng đời, tôi không kể về chuyện làng cũ, nên cũng chẳng giải thích.

Chờ khi kiếm đủ tiền, tôi mua một cái điện thoại.

Thấy ai ở đây cũng cầm điện thoại, chắc hẳn đó là quan trọng.

Từ sau lần đó, cô bé đến thường xuyên, chuyện gì cũng xem bói một chút.

Tôi khuyên cô bé đừng có chuyện gì cũng xem, nhất là mấy chuyện không quan trọng, thực ra không tiền tôi cũng nói cho, nhưng cô ấy cứ nhất quyết trả tiền.

Có lúc đến, còn mang theo đồ ăn ngon cho tôi.

Cô bé đáng yêu, thích nói chuyện, líu ríu nói mãi không dứt.

Cô ấy tốt bụng, đã dạy tôi nhiều , để báo đáp, tôi đã đưa cho cô ấy một lá bùa hộ mệnh và một lá chiêu tài.

“Em thiếu tiền mà vẫn giúp chị, đây là phần thưởng cho lòng tốt của em.”

Cô ấy nhận .

Kinh ngạc vì tôi đoán quá đúng, đến cả điều này cũng biết được.

Tôi chỉ cười.

Khi kiếm đủ tiền, tôi định đi mua một chiếc điện thoại.

Cô bé nói sợ tôi bị bắt nạt, nên đi tôi.

Tới nơi, cô ấy giúp tôi trả giá rồi mua một chiếc điện thoại khá tốt.

Vừa cầm được điện thoại, cô bé đã vui vẻ dạy tôi cách sử dụng.

Ngay giây sau đó, điện thoại bị giật , rồi “rầm” một tiếng bị đập xuống đất.

“Hay quá ha, bà già mù, người, tiền bỏ trốn, rồi đến phố để sống xa hoa?!”

“Đi tụi tao đến đồn công an! Mày bao nhiêu người, đừng mong chạy thoát!”

“Bà già mù mua điện thoại mà biết dùng không? Ở yên đó mà mua đi.”

Tôi nhíu mày, chiếc điện thoại rơi dưới đất mà thấy xót.

Không biết có bị hỏng không nữa.

Nếu hỏng rồi, lại phải kiếm tiền mua lại cái .

Cô bé bước ra mặt tôi: “Này! Mấy người làm gì ? Giữa ban ngày ban mặt mà dám giở trò bắt cóc à? Tôi nói cho mấy người biết, tôi có thể làm chứng cho chị gái này!”

Người sống trong làng đều là dân làm ruộng.

Khỏe lắm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương