Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

Nhưng cậu đột nhiên đẩy tôi ép vào tường.

Chưa kịp phản ứng, ướt lạnh của cậu đã áp sát vào.

Ngay sau đó, là môi lạnh ngắt.

Cậu run rẩy, run hôn tôi một cách vội vã, vụng về và rối loạn.

Cánh tay siết chặt lấy tôi, như muốn cướp lấy chút ấm sót lại.

Má lạnh, môi lạnh, nhưng đầu lưỡi lại nóng bỏng và ẩm ướt.

Cảm nhận được trạng thái bất thường của cậu, tôi ngẩng nhẹ đầu, đáp lại nụ hôn vụng về ấy.

Chiếc ô rơi xuống đất.

Bàn tay cậu trượt từ tay xuống lòng bàn tay tôi, đan chặt từng ngón, dùng hết sức như sợ tôi biến mất.

Mưa ngoài trời càng lúc càng lớn, tia chớp xé ngang bầu trời.

Cậu cúi đầu, vùi mặt vào hõm tôi.

Vai tôi dần ướt.

Trong màn đêm yên tĩnh, cậu khàn khàn thì thầm:

… vẫn không kịp tôi vào đại học.

Giữa đêm mưa lạnh lẽo, đó là nỗi tự trách và day dứt vô tận của một chàng trai dành cho người thân.

Tôi nhìn ánh chớp ngoài cửa sổ, lòng chợt hoang hoải.

Nhớ đến dáng vẻ lão trong phòng bệnh mỉm cười bóc quýt cho tôi ăn.

mất lúc nào?

— Sáng nay. — cậu nghẹn lại, không nói thêm, ôm tôi chặt hơn.

là một buổi sáng bình thường…

lão ấy đã nhắm mắt vĩnh viễn.

Cậu cầm giấy chứng tử do bệnh viện cấp đến nhà tang lễ, làm thủ tục hỏa táng, rồi ngồi một mình trên ghế dài ven đường suốt cả ngày.

Ngơ ngác nhìn bầu trời xanh như rửa, nhìn hoàng hôn đỏ như máu, nhìn màn đêm buông xuống… và đột nhiên, cậu khao khát muốn gặp tôi.

là cậu đội mưa đến đây.

Dùng cách thân mật nhất của để tìm kiếm sự an ủi.

Phòng vẽ một buồng tắm, tôi tùy ý tìm cho cậu một bộ quần áo rồi bảo vào đó tắm rửa.

trong vang lên tiếng nước “rào rào”.

Điện thoại đen trên bàn bắt đầu rung.

Để tiện liên lạc, chiếc điện thoại là tôi mua cho An.

Cuộc gọi đến từ một số không lưu tên.

Cậu không đặt mật khẩu, tôi vuốt màn hình mở khóa, nhìn tám cuộc gọi nhỡ và hai mươi hai nhắn.

Tất cả đều từ cùng một người.

Những dòng chữ đầy quan tâm và lo lắng: của cậu nào rồi, hiện tại cậu ra sao, cần giúp không.

【Bạn học An, mọi thứ rồi ổn thôi, mình luôn ở bạn.】

Cuối câu kèm theo một biểu tượng mặt trời nhỏ.

Tôi lập tức đoán được đó là ai.

Quả thật đây là lời an ủi rất ấm áp, rất sức mạnh.

Nhưng… ta lấy tư cách ?

Tất cả nhắn, An đều không trả lời lấy một chữ.

Ngay sau đó, điện thoại lại đổ chuông.

Tôi nhấn nghe.

Đầu dây kia là một gái nghẹn ngào:

An, cậu ở đâu vậy? Mình thật sự rất lo cho cậu, mình đi tìm cậu nhé…

Đúng lúc , cửa buồng tắm mở ra.

An mặc chiếc áo ngủ ngắn, tóc ướt sũng, lông mi dài và dày, mắt đen khi nhìn tôi mang theo chút yếu ớt và dựa dẫm khó nhận ra.

gái kia lại hắt mấy cái, run lên vì lạnh:

An, mưa lớn quá, mình không tìm được cậu…

Cậu cuối cùng chú ý đến cuộc gọi diễn ra.

Tôi nhướng mày, đưa điện thoại cho cậu, ý bảo cậu nói đó.

Không ngờ cậu lại trực tiếp bấm tắt.

— Tôi không biết ấy lấy số của tôi từ đâu.

Cậu nói như giải thích.

Như sợ tôi không , cậu mím môi, vội bổ sung:

— Ngoài cậu ra, tôi không cho ai số liên lạc cả.

— Ừ.

Tôi chẳng buồn truy , quay vào phòng nhỏ dọn tạm giường cho cậu.

Đây là chỗ tôi thường nghỉ trưa, cho cậu nằm tạm đủ.

Cậu dùng máy sấy sấy gần khô quần áo, treo lên bệ cửa sổ, rồi bước vào tìm tôi.

nãy… xin lỗi.

Cậu đứng ngập ngừng ở cửa, như chợt nhớ lại nụ hôn rối loạn và nóng bỏng ban nãy.

Là người từng trải qua mất mát, tôi hiểu và đồng cảm hết thảy cảm xúc của cậu.

là khi ấy, tôi không tìm được ai để ôm.

Khi rơi vào đáy cảm xúc, con người ta cực kỳ khao khát tiếp xúc .

Tôi lặng lẽ nhìn cậu, khẽ :

— Vẫn cần không?

Cậu nhìn tôi, mắt đen dần ươn ướt, khóe mắt đỏ hồng càng đậm.

Cậu sải bước lại gần, cúi người ôm chặt lấy tôi.

tắm xong vẫn nóng, hương thơm trong trẻo bao trùm lấy tôi.

Tôi nhìn mái đầu vùi sâu vào mình, định nói đó, môi mấp máy nhưng lại chẳng tìm được lời an ủi nào.

Trong căn phòng vẽ yên ắng, nghe thở run rẩy của cậu.

Ôm, khi mạnh mẽ hơn cả lời nói.

Không biết đã qua bao lâu, tôi vỗ vai cậu:

— Được rồi, nghỉ đi.

cậu?

— Tôi vẽ tiếp.

Tôi lại pha màu, chuẩn bị cho bức tiếp theo.

Cậu không đóng cửa phòng nghỉ, nằm đó, mở mắt ra là nhìn tôi.

Tôi cố gắng phớt lờ ánh mắt dõi theo mình, tập trung vào khung tranh.

Dù sao phải giành thêm giải thưởng để đi du học.

Không biết bao lâu sau, cậu mới lim dim ngủ.

Tới khi trời bắt đầu hửng sáng, tôi vươn vai, ngáp một cái, gục đầu xuống bàn ngủ chợp mắt.

Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình được đắp chăn mỏng.

Người trong phòng nghỉ đã biến mất.

Mỹ Điềm khiêu khích tôi, tôi không để vào lòng.

Bởi tôi bận chuẩn bị thư giới thiệu và bài luận cá nhân.

cần thành công xin được vào một trường đại học nghệ thuật ở nước ngoài, tôi thoát khỏi cái gia đình khiến mình ngột ngạt .

Đúng lúc đó, điện thoại hiện nhắn mới:

【Sao không về nhà?】

Người gửi — ghi chú là “Bố”.

Dạo trước, ông ta bận làm ăn, không thời gian quản tôi.

Nên tôi đã ở phòng vẽ khá lâu.

Tôi kìm nén nỗi sợ và ghê tởm, gõ ra một hàng chữ:

【Dạo phải chuẩn bị thi đại học, khá bận.】

Ông ta từng nói rõ, không cho tôi ra nước ngoài.

Ông ta bảo đã sắp xếp con đường cho tôi, thi xong đại học đưa tôi vào công ty học việc, đích thân kèm cặp.

Từ mắt ông ta, tôi sự kiểm soát biến thái và ham muốn sâu không đáy.

Ông ta từng nói…

mắt tôi rất giống mẹ tôi.

Là người nắm quyền trong gia tộc, ông ta đủ lực để bất cứ lúc nào tìm ra tung tích tôi.

Nên dù tôi cố giấu nộp hồ sơ ra nước ngoài, ông ta vẫn phát hiện.

Ông ta đích thân đến cổng trường.

Bóng dáng cao lớn xen lẫn tóc bạc, ánh mắt sắc lạnh, nghiến răng như giận đến cực điểm.

Khi mọi người xung quanh đoán ông ta là ai…

Ông ta giơ tay, tát tôi một cái thật mạnh.

Tôi bị đánh ngã xuống đất.

Má nóng rát, trong miệng tràn vị máu.

Ông ta túm áo, lôi tôi lên xe.

Câu đầu tiên là:

— Ai cho phép mày ra nước ngoài?

Hình ảnh tiểu thư cao ngạo của tôi ở trường, khoảnh khắc ấy, hoàn toàn vỡ vụn.

Qua cửa kính xe…

Tôi gái mặc váy trắng, khoanh tay trước ngực, khóe môi cong lên, đứng trong đám đông, đắc ý nhìn tôi thảm hại.

Ở nhà bị giam suốt một tuần.

đồn về tôi đã lan khắp trường.

Không biết ai đã dò ra được thân phận người đàn ông hôm đó ở cổng trường.

Bí mật sâu kín và nhơ nhuốc nhất của tôi bị bóc từng lớp.

Bọn họ giả vờ kinh ngạc “Không nào”, tò mò muốn nghe thêm chi tiết và giật gân.

Quyển tập vẽ dày cộp trên bàn bị xô xuống đất.

Tiếng giấy lật “soạt soạt”.

Từng trang là hình vẽ — trẻ, già, nam, nữ… tất cả vặn vẹo ở những tư kỳ quái.

Đám nam sinh ùa đến, trỏ một số chỗ rồi cười khả ố.

Đám nữ sinh thì đỏ mặt, tránh xa.

Những kẻ từng là tay chân của tôi nhanh chóng quay lưng.

Ở lứa tuổi ngây ngô , tất cả trong tập vẽ ấy đều bị cho là biến thái và ghê tởm.

— Trang tiếp, trang tiếp!

Tiếng cười hô vang, bàn tay tiếp tục lật.

Bỗng một bàn tay gân guốc đặt lên tập vẽ.

Một nam sinh cao lớn, trước ánh nhìn của cả lớp, thản nhiên rút tập vẽ ra.

Ánh mắt cậu ta lạnh lẽo quét qua mọi người, trầm xuống:

— Không ai dạy các người phép lịch sự à?

đứa nam sinh gân cãi:

— Liên quan tới mày! Trả lại đây!

Người cạnh kéo áo nó, nhắc:

— Đại ca khối 12, lớp chọn, hình như quen Kỷ Nam Âm đó.

Bầu không khí trong lớp chững lại.

Tiếng chuông vào học vang lên đúng lúc.

Cậu ta liếc chỗ ngồi trống không kia, rồi quay người ra khỏi cửa.

về tôi dần lan tới tai những người khác trong gia tộc.

Trong nhà quyền , đấu đá ngầm là thường.

Nếu ý điều tra, luôn tìm được manh mối.

Ông ta bao năm nay kín kẽ, ngồi vững ghế chủ tịch tập đoàn, cho đến khi cơn bão đồn ập đến, cuốn ông ta vào.

Lúc ấy, công ty lại khủng hoảng tài chính, tập đoàn Kỷ thị rối loạn.

Đây là hội tốt nhất để tôi trốn khỏi nhà.

Tùy chỉnh
Danh sách chương