Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Vương phi thở dài, vẫy tay một , một nha hoàn bưng đi ra.
“Bản phi vốn tưởng ngươi sẽ ở lại thêm vài ngày, vậy, ở đây có năm trăm lượng , ngươi cầm lấy, những ngày vất vả ngươi rồi.”
Vương phi hào phóng đưa ta năm trăm lượng, ta thật sự không ngờ tới.
đi đi, không đi ngay được.
Theo yêu cầu của vương phi, ta phải dưỡng ở trang viện hai tháng, xác nhận không mang thai mới được về nhà.
Còn về phía Mộ Dung thế tử, mọi người đều đã có lần đầu chắc chắn sẽ có số lần .
Trước ta đi, bà Triệu tiễn ta, chỉ năm mươi bước đường mà bà lải nhải gần một trăm bước.
Ta không chịu nổi nữa, chủ động hỏi:
“Bà, có chuyện cứ nói thẳng đi ạ.”
Bà Triệu dừng lại, thở dài thật nặng, nhìn về phía viện thế tử hết lần đến lần khác.
“Cô nương Tôn, hay là chúng ta thử lại đi, nhỡ đâu thế tử chỉ là nhất时 bốc đồng, cô xem, cô vất vả đến mức , bỏ phải tiếc lắm sao.”
Ta biết bà cũng là nghe lệnh của vương phi.
cứ để vương phi hoàn toàn chết tâm vậy.
Ta đứng trước cửa phòng Mộ Dung Dạ, đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, do dự hồi mới đưa tay gõ cửa, bên trong nhanh chóng truyền ra giọng hắn đầy khó耐: “Cút vào, đứng ngoài làm cột nhà sao?”
Ta đẩy cửa, vừa lúc nhìn thấy hắn đang dựa vào đầu giường đọc sách.
Nắng xuyên song cửa rơi hắn, làm giảm đi mấy phần sát khí.
Nhìn thấy ta, động tác lật sách của hắn khựng lại, đáy mắt thấp thoáng một tia hoảng loạn khó nhận ra, rồi lập tức bị băng che phủ.
“Sao? cút xa, quay lại xin chửi?”
Ta cúi mắt, ngón tay xoắn lấy vạt áo, khẽ nói: “Thế tử, tiểu nhân… tới để cáo biệt.”
“Cáo biệt?” Mộ Dung Dạ nhướng mày, giễu cợt hừ một tiếng, “Cũng biết điều đấy, sớm nên cút rồi, ở đây thêm chỉ chướng mắt, nhìn đã bực.”
Hắn dừng một , ngực phập phồng mạnh như đè nén điều , rồi nói thêm câu còn dọa hơn: “Tốt nhất ngươi trốn kỹ, đợi bản thế tử khỏi rồi, dù đào ba thước đất, ta cũng sẽ nghiền xương ngươi thành tro.”
Ta run bắn, lập tức muốn chạy.
kịp chạy ra khỏi cửa, lưng vang tiếng nghiến răng nghiến lợi:
“Đứng lại!”
Chân ta khựng giữa không trung, không dám nhúc nhích.
“Tôn Tiểu Hòa, nhớ kỹ, tối ta… là đến Tang nhi của ta, không phải vì ngươi, ngươi tự biết thân biết phận một !”
Giọng hắn âm trầm vang phía .
Tim ta đột nhiên thắt lại một .
Ta không quay đầu, vác bọc đồ chạy như bay ra ngoài.
Không biết từ nào, ta mới nhận ra mình .
Thật là đa sầu đa cảm.
Ta chuyển đến trang viện vương phi sắp xếp.
Cứ ngỡ chuyện ta và Vương phủ không còn liên quan nữa, không ngờ——
Hai tháng , ta lại được chẩn ra là mang thai.
14
“Cô nương, tin vui lớn trời ơi đất hỡi, người mang thai rồi, người mang thai rồi!”
Tiểu nha đầu Quyên Nhi còn vui hơn cả chính mình mang thai, không chờ nổi đã đem tin ta có thai truyền về vương phủ.
Đồ bổ đắt đỏ và rất nhiều vàng châu báu tuôn ào ào như chảy vào viện của ta, còn đặc biệt đưa bà Triệu đến ở cạnh chăm sóc ta.
Ta được sủng mà lo, lo đến đờ người.
Một lần liền trúng, đúng là địch thiên hạ.
Cũng thầm thấy may mắn, may mà đêm đó ta gọi “người khác” vào, bằng không nếu chính ta , có đã bị Mộ Dung Dạ chém chết từ .
dù là ai làm, ta cũng đã đắc tội chết hắn rồi.
Giờ chỉ có tâm dưỡng thai, sinh ra, đưa mẹ ta rời đi sống yên ổn mới là thượng sách.
chuyện vui là chuyện vui, cũng có một chuyện đáng xấu hổ.
Ta rất , cuối cùng vẫn quyết định phải nói rõ với bà Triệu.
Ta kéo bà Triệu vào phòng, đóng cửa lại, bắt đầu cởi áo.
“Cô nương, người làm vậy, mau mặc lại đi, coi chừng cảm .”
Bất chấp bà Triệu ngăn cản, ta tháo băng vải ra, lấy ra hai chiếc bánh bao to tròn.
“Ngươi—ngươi đây là——”
Bà Triệu trợn mắt há mồm, suýt nữa suy sụp: “Ngươi là nam nhân? Vậy đứa bé ——”
“Bà, ta là nữ.” Ta ngắt lời bà, đỏ như trái hồng chín, “Chỉ là chỗ … không giống những cô gái khác, ta đã lừa bà và Vương phi rồi——”
Ta bất cúi đầu, sợ bà Triệu nổi giận, lại thấy bản thân thật đáng xấu hổ.
“Còn nữa, thật ra thế tử luôn ta là nam nhân, nên ta mới nhất định phải rời đi.”
Lời ta như tiếng sét giữa trưa hè, bà Triệu sững người đứng đó.
Ngay ta bà sẽ nổi trận lôi đình, không ngờ bà lại thở phào nhẹ nhõm.
“Còn tưởng ngươi là nam, dọa chết lão thân rồi.”
“, ngươi thế cũng gọi là sai trúng đích.”
Bà Triệu nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay ta:
“Chuyện hai bánh bao, không tính là , lão thân hiểu được, Vương phi nhà ta cũng phải người nhỏ mọn keo kiệt, chắc chắn không vì mưu mẹo đó mà trách phạt ngươi, cô nương cứ yên tâm.”
Lời bà như viên thuốc định thần, khiến tâm trạng hỗn loạn của ta dịu xuống đôi phần.
Bà Triệu cười, khẽ gõ đầu ta một , “Chỉ là thân ngươi đúng là hơi gầy gò, nhất là vòng ngực, lão thân có một cách, ngươi nhớ kỹ .”
Bà ghé sát tai ta, tỉ mỉ dặn dò.
15
Tám tháng , ta thuận lợi sinh ra một đôi long phụng.
Vương phi mừng rỡ không , đích thân đến đón , còn hỏi ta có muốn về lại vương phủ không.
Chuyện ta nhét bánh bao trước ngực, vương phi không hề trách tội.
Bà cũng giữ đúng lời, từng nói với Mộ Dung Dạ nửa lời nào.
Vì vậy, đến tận bây giờ, Mộ Dung Dạ vẫn không biết đêm đó là ai.
nên, dẫu hắn có lật tung cả thành, cũng không tìm được tung tích của ta.
Ta từ chối ý tốt của vương phi.
Những ta nhận đã là quá nhiều, nếu quay lại vương phủ, với thân phận xuất thân như ta, chỉ khiến vương phủ mất .
Lặng lẽ mang theo rời đi mới là lựa chọn sáng suốt.
Thời gian , mẹ ta đã có đủ tiền thuốc, sức khỏe cũng khá dần.
Ta đưa bà đến Giang Nam sông , nơi khí hậu ôn hòa, cùng thích hợp.
Nhờ hai vạn lượng vương phi ban , ta không chỉ mua được một phủ đệ lớn, mà còn mở tiệm buôn vải vóc.
đến ba năm, việc làm ăn của ta đã lan đến tận thành, trở thành thương nhân dệt may lớn nhất nơi đây.
Tiệm vải của ta phủ khắp các phố lớn nhỏ, buôn bán cùng phát đạt.
Một ngày nọ ta đến thành xử lý công việc, đang nghỉ chân ở trà , tình nghe người bên cạnh nhắc tới Mộ Dung Dạ.
“Các người nghe ? Thế tử Vương – Mộ Dung Dạ sắp đại hôn rồi đấy!”
Một công tử mặc cẩm bào màu lam vỗ bàn một , khiến người xung quanh đều giật mình nhìn lại.
“Thật không đấy? Không phải nghe nói thế tử xưa nay không gần nữ sắc sao? Ngoài phố ai mà đồn hắn…”
“Hầy, toàn là nói để che mắt thiên hạ !”
Công tử áo lam phẩy tay, giọng hạ thấp vẫn rõ mồn một.
“Sao có không gần nữ sắc được, nếu thật thế, vậy cặp long phụng xinh đẹp như tượng ngọc ở vương phủ là ai?”
“Cậu ta của ta làm việc ở Lễ Bộ, tin tức tuyệt đối chuẩn. Thế tử muốn cưới chính là công chúa láng giềng, nghe nói là người hắn quen từ nhỏ ở biên quan. đó hai người thân phận đối lập, thế tử chỉ có giấu kín tâm ý, mấy năm nay giữ thân như ngọc, đều là để đợi nàng!”
“Trời ơi, chuyện đúng là kỳ tích nhất thành!”
Một công tử áo xanh ngạc cảm thán, “Bảo sao thế tử Mộ Dung bao năm không đoái hoài đến các tiểu thư quý tộc, ra trong lòng sớm có người.”
“Nghe nói công chúa kia sắc hương trời, tính tình cương trực, giờ nàng thất bại, nàng tự nguyện vào làm tin, thế tử mới dám cầu Hoàng Thượng tứ hôn.”
Công tử áo lam lại nói thêm: “Đúng vậy! Nghe nói thế tử vì nàng mà lén giúp đó không ít, nếu không sao chịu quy hàng dễ thế!”
“Nếu không phải bốn năm trước bị một nữ tử danh đoạt thân, có lẽ hai người đã thành đôi rồi.”
16
Ta ho sặc một tiếng, suýt nữa phun cả ngụm trà ra ngoài.
Công tử áo xanh nâng tách trà, đầy nghi hoặc:
“Nói mới nhớ, dạo gần đây ta còn nghe người ta bảo, mấy năm nay thế tử Mộ Dung vẫn luôn tìm kiếm cô gái có một đêm xuân ấy.”
“Không phải chứ? tận bốn năm rồi còn tìm?”
Một nam nhân mặc áo xám trông như thương nhân ghé đầu lại, mắt tràn đầy tò mò.
“ lẽ thế tử đã động lòng, nhớ mãi không quên cô gái kia?”
Công tử áo lam hừ , ngón tay gõ gõ bàn:
“Nằm mơ đi. Ta nghe cậu ta nói, thị vệ thân cận của thế tử từng kể, người thế tử muốn tìm, thực ra là một nam nhân, năm đó thế tử gãy chân, nam nhân kia gan to bằng trời, giả gái trà trộn vào bên cạnh thế tử, khiến thế tử trúng kế.”
“Thế tử chỉ muốn tìm ra hắn, rồi báo thù thật nặng ……”
Ta ho dữ dội hơn, vội vã lao ra khỏi trà .
Vừa có may mắn, lại xen lẫn đôi phần mất mát.
Mộ Dung Dạ, vậy mà lại sắp cưới vợ rồi.
Ta đang kiểm tra sổ sách ở tiệm vải, tính xong việc sẽ mau chóng quay lại Giang Nam, trên đầu vang tiếng bước chân.
“Đóng cửa rồi, khách quan mời ngày mai quay lại.”
Ta không ngẩng đầu, nói với người vừa đến.
“Chủ tiệm Tôn, đã không gặp.”
Giọng nam trầm thấp, mang theo sức ép không kháng cự.
Ta đột ngột ngẩng đầu, đụng ngay ánh mắt như cười như không của hắn.
“Tiệm vải Tôn thị nổi danh như vậy, lẽ không nhận ra gia sao?”