Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7pimguE7o0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Người Mẹ Bất Đắc Dĩ

Vụ Thực Mộng Gia

Thể loại: hiện đại, ngược tâm, gia đình, hiện thực xã hội, trọng sinh

Em gái tôi đang học đại học thì bỗng một ngày mang về nhà một đứa trẻ.

Em ấy nói như điều hiển nhiên: “Dù sao thì con cũng mang họ của em, là giọt máu của nhà mình, sau này sẽ là người nối dõi của gia đình mình.”

Nói xong cô quay người rời đi, để lại đứa bé cho tôi và bố mẹ chăm sóc.

Không chịu nổi cảnh này, tôi yêu cầu em gái đi tìm cha ruột của đứa trẻ.

Nhưng em gái trả lời: “Làm sao em biết cha ruột đứa bé là ai? Em chơi với nhiều người đàn ông đến mức không nhớ nổi nữa.”

Tôi tức giận mắng: “Vậy thì dẫn tất cả bọn họ ra đây để làm xét nghiệm DNA từng người một.”

Không chịu nổi sự thúc ép từ phía tôi, em gái đã dùng ghế đập vào tôi, khiến tôi ra đi ngay tức khắc.

“Chị dám phá hoại việc tốt của tôi thì phải trả giá bằng mạng sống!”

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, trước mắt lại hiện lên hình ảnh em gái mang đứa bé về, bỏ lại cho chúng tôi chăm sóc…

1

“Đứa bé này do em sinh ra, tên là Bạch Như Băng, sau này cứ để ở nhà cho mọi người chăm sóc.”

Em gái yếu ớt bế đứa trẻ mới sinh, từ trường vội vàng trở về trong dáng vẻ tiều tụy.

Bố mẹ sững sờ, không dám tin vào mắt mình hay tai mình.

Tôi có chút động lòng nên hỏi lại một lần nữa: “Em, đứa bé này là con của ai?”

Kiếp trước cũng đúng lúc này em gái mang đứa trẻ về để chúng tôi chăm sóc. Tôi và bố mẹ không nói gì.

Chỉ vì không muốn làm gián đoạn việc học của em, tôi đã xung phong nhận việc nuôi nấng đứa trẻ này.

Thế nhưng sau khi trở lại trường, em gái lại nghỉ học, thuê nhà rồi suốt ngày yêu đương với đủ loại đàn ông, còn mắc phải những bệnh khó nói.

Một đứa trẻ cộng với một em gái bệnh tật, cả nhà chúng tôi rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Tôi yêu cầu em trả con lại cho cha ruột, để cha đứa trẻ gánh trách nhiệm nuôi dưỡng.

Nhưng em tôi lại thản nhiên nói: “Làm sao em biết cha ruột là ai?”

“Em không biết, dù sao bạn trai em nhiều vô kể, không đến một trăm thì cũng tám mươi, tìm không ra cha ruột.” Những lời nói của em khiến tôi chết lặng. Sau đó, tôi cương quyết yêu cầu em đưa tám mươi bạn trai ra để xét nghiệm DNA.

“Vậy thì làm xét nghiệm DNA, xem ai là cha của đứa trẻ.” Tôi nói giọng không nhân nhượng.

Em tức giận đến phát điên, cảm thấy tôi cố tình làm em mất mặt.

Thế là, em đã thừa lúc tôi không chú ý, cầm ghế đập mạnh vào đầu tôi, khiến tôi gục xuống giữa vũng máu.

Không ngờ khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại ở đúng thời điểm này.

“Chị, đứa bé là của nhà chúng ta, bây giờ chẳng phải người ta đều khuyến khích giữ con mà không cần cha sao? Đây mới đúng là phong thái của nữ chính thời hiện đại.”

“Em mang con về, sau này nhà có thêm một người, thêm phần vui vẻ. Vả lại, chị không kết hôn đúng không? Chị nuôi con cho em đi, sau này nó sẽ hiếu thảo với chị.”

Em gái yếu ớt, dáng vẻ trông rất đáng thương nhìn tôi, trong tay vẫn ôm một đứa trẻ nhăn nheo mới sinh.

Lúc này tôi định mở miệng từ chối nhưng mẹ tôi đã nhanh hơn một bước. Bà run rẩy bước tới, đón lấy đứa trẻ.

“Thôi được rồi, con ở nhà nghỉ ngơi, chuyện học hành để sau tính, còn đứa trẻ cứ để mẹ chăm.”

Bố mẹ rất cưng chiều em gái, dù sao em nhỏ hơn tôi mười tuổi, là bảo bối trong lòng họ.

Nhưng cô em gái này lại không ngừng gây phiền phức, mang lại biết bao rắc rối cho cả nhà.

Tôi ngăn bố mẹ lại: “Chăm sóc em ấy ở cữ thì được, nhưng mọi người đừng quên những lời đàm tiếu xung quanh.”

Bố mẹ tôi yêu em gái, kiếp trước đã không để ý đến những lời xì xầm, chấp nhận nuôi con em gái trong nhà.

Nhưng hành động của em gái khiến cả gia đình tôi bị mất mặt, lời bàn tán từ mọi người xung quanh suýt làm chúng tôi nghẹt thở.

Lúc này, tôi cố tình nhắc đến những lời đàm tiếu xung quanh, bố mẹ tôi khựng lại: “Con không giúp chúng ta sao? Đây là em gái duy nhất của con, đứa trẻ này cũng là cháu ruột của con, chẳng lẽ con không giúp?”

Có vẻ bố mẹ tôi đã quyết tâm giúp em gái, giống như kiếp trước vậy, luôn ưu tiên bảo vệ em ấy.

2

Tôi nhíu mày, trong lòng không mấy vui vẻ.

Nếu muốn phản đối ngay lập tức thì tôi sẽ phải đối đầu với bố mẹ.

Dù bố mẹ rất thương em gái, nhưng đối với tôi cũng không đến mức quá tệ.

“Ba mẹ cứ giúp nó, chỉ cần đừng gọi con là được. Con còn có việc khác phải làm.”

Điều quan trọng nhất là tôi không thể để bản thân biến thành bảo mẫu bất đắc dĩ.

Việc này thực sự rất phức tạp. Ở kiếp trước, tôi từng ép em gái phải nói ra cha ruột của đứa trẻ, nhưng em ấy chỉ bảo đàn ông thì nhiều vô kể, có đến mấy chục người.

Em ấy chẳng hề nhớ cha ruột là ai nên tìm cha cho đứa trẻ là một chuyện không hề dễ dàng.

Nếu sau này chuyện cha đứa bé bị phanh phui, cả nhà chúng tôi sẽ trở thành trò cười, sẽ bị người ta chỉ trích thẳng thừng.

Vậy nên dù thế nào, tôi cũng phải tìm được cha của đứa bé rồi đẩy trách nhiệm nuôi dưỡng về phía hắn.

Bảo vệ danh tiếng của mình, buộc em gái phải trả giá và quan trọng nhất là để đứa bé có nơi để nương tựa.

Vì thế tôi không ngăn cản bố mẹ và em gái mang đứa bé về nhà.

Em gái sau khi về nhà lấy lý do ở cữ để nằm dài trên giường nghỉ ngơi.

Bố mẹ tôi bắt đầu ngày đêm chăm sóc đứa trẻ, không có sự giúp đỡ của tôi, hai người già thực sự rất khổ sở.

Nhưng em gái đang ở cữ vẫn không ngừng làm phiền tôi: “Chị, nhà hết gà rồi, chị đi chợ mua mấy con về đi. Em đang ở cữ mà.”

Nhờ có bố mẹ cưng chiều, cộng thêm trước đây tôi luôn nhường nhịn, em ấy đã quen thói chỉ tay năm ngón với tôi từ nhỏ.

Thậm chí bây giờ, em vẫn nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Tôi cười nhạt, nói: “Em có thể tự đi mua hoặc nhờ bố mẹ, thậm chí nhờ cha đứa trẻ đi. Dù sao thì đứa bé này chẳng liên quan gì đến chị.”

Tôi đáp lạnh lùng, kiếp trước tôi chưa từng để em chịu khổ.

Dù không ưa tính cách này của em nhưng vì là máu mủ ruột thịt, tôi đã cam tâm chăm sóc.

Thế nhưng, cuối cùng em ấy đã không ngần ngại kéo tất cả mọi người xuống nước cùng mình.

Bố mẹ tôi dù có thiên vị em gái nhưng họ cũng đã nuôi tôi ăn học, vì thế tôi vẫn rất biết ơn họ, không thể bỏ đi để lại gánh nặng cho hai người già.

Nghe tôi nói vậy, em gái lập tức nước mắt ngắn dài, khóc không ngừng rồi rất nhanh đã thu hút sự chú ý của bố mẹ.

“Con gái lớn, sao con lại thế này? Em con đang ở cữ, con không được bắt nạt nó.”

“Con gái út, đừng khóc nữa, cứ lo ở cữ cho khỏe rồi còn phải quay lại trường học nữa.”

Dù mệt mỏi rã rời vì chăm đứa trẻ nhưng bố mẹ tôi vẫn ra sức bênh vực em gái.

Tôi suy nghĩ một lúc, thấy cũng tốt, tôi đã tìm được cách hỗ trợ bố mẹ.

“Bố mẹ biết em con khóc vì sao không?”

“Vì nó muốn ăn gà, còn ép con đi mua. Thử hỏi đây có phải là thái độ nhờ vả người khác không? Con chỉ phản đối vài câu mà nó đã khóc.” Tôi giả vờ vô tội, giang tay ra.

Ở kiếp trước, tôi chẳng quan tâm đến thái độ của em gái đối với mình.

Tôi làm nghề tự do, tuy không giàu có gì nhưng cũng đủ sống thoải mái.

Nghe tôi nói vậy, mẹ tôi đỏ mặt, vội vàng bảo em gái: “Tiền của chị con để làm gì là quyền của nó, con đừng nghĩ nhiều quá.”

“Mẹ với bố vẫn còn vài triệu tiết kiệm, có thể mua gà cho con. Con cứ yên tâm ở cữ, chúng ta sẽ chăm sóc con chu đáo.”

Hai người già lưng đã còng, vừa chăm sóc đứa trẻ, vừa làm gà nấu cơm cho em gái ăn, lại phải lo cho cả nhà.

Tôi lấy cớ bận công việc kiếm tiền, không dính líu đến chuyện của họ mà chỉ đứng ngoài quan sát.

Chưa đến nửa tháng đã xảy ra hai chuyện. Một là bố mẹ tôi kiệt sức. Chăm con nhỏ cả ngày lẫn đêm mà chỉ có hai người già phải thay nhau nên cực kỳ vất vả và mệt mỏi.

Chuyện thứ hai là em gái tôi thích khoe trên mạng rằng mình là nữ chính mạnh mẽ, không cần cha mà vẫn sinh con, đã sinh cho bố mẹ một đứa cháu mang họ Bạch.

Em tự hào vì con mình mang họ mẹ, khinh thường những bà mẹ để con mang họ cha, ám chỉ chê bai đủ kiểu. Những người bị chọc tức đã rêu rao chuyện của em khắp nơi.

Kết quả là danh tiếng của em gái bị tổn hại nặng nề.

3

“Là sinh viên đại học, không lo học hành cho tốt, không nghĩ đến việc tự lập lại sinh con mang về nhà đè nặng lên gia đình, còn tự xưng mình là nữ chính mạnh mẽ chỉ vì con mang họ mình.”

“Có bản lĩnh thì tự nuôi con, đừng đổ gánh nặng lên bố mẹ và chị gái. Bản thân không một xu dính túi, không biết lấy đâu ra cái vẻ tự cao tự đại đó.”

“Thật chưa từng thấy chuyện như vậy. Nếu là tôi, tôi sẽ trốn đi nghỉ học để nuôi con, sợ bị người nhà phát hiện lắm. Đằng này cô ấy thì mặt dày không biết xấu hổ.”

Những bình luận này tôi đều đã sưu tập lại.

Kiếp trước, tôi không nỡ mang những lời này ra kích động bố mẹ. Tất cả những điều tiêu cực tôi đều tự mình gánh chịu.

Còn hiện tại, tôi cầm từng dòng bình luận và tin nhắn thoại đọc lên từng cái một.

“Đây đều là bình luận dưới bài đăng của em gái trên mạng xã hội, còn cả tin nhắn thoại nữa, đều là từ họ hàng, người lớn, bạn bè của chúng ta. Bố mẹ, bố mẹ đều quen đa phần trong số họ.”

Sắc mặt bố mẹ lập tức thay đổi, từ hồng hào chuyển sang tái mét, trắng bệch như tờ giấy.

“Con bé làm sao vậy? Chuyện này sao nó lại dám đăng lên mạng như thế?”

“Chúng ta mang đứa trẻ ra ngoài đều chỉ dám nói là con nhà họ hàng, đâu dám nói là con gái mình sinh ra. Sau này chúng ta biết sống thế nào đây?”

Cuộc sống của bố mẹ tôi thực sự bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Ở nơi này, mọi người thường rất quan trọng mặt mũi.

Những tin đồn kiểu này không chỉ làm mất mặt mà còn khiến người già khó lòng chịu đựng được.

Biết chuyện, em gái tôi nước mắt rơi lã chã, lập tức quỳ xuống trước bố mẹ, dập đầu liên tục: “Con xin lỗi, con xin lỗi, con xin lỗi, là lỗi của con. Con sẽ lập tức quay lại trường học, con sẽ xóa tài khoản của mình ngay. Con xin lỗi bố mẹ, đã làm liên lụy đến bố mẹ.”

Em ấy trông vô cùng tội nghiệp, đôi mắt đỏ hoe, đỏ rực những tia máu. Nhưng ánh mắt khi nhìn tôi lại đầy hằn học.

Em ấy nghĩ tất cả là do tôi tạo ra, là tôi đâm lưỡi dao vào lưng em ấy.

Thấy em gái đang ở cữ đáng thương, bố mẹ tôi vội kéo em ấy đứng lên.

“Con gái à, sau này đừng đăng bừa trên mạng xã hội nữa, cũng đừng nói năng linh tinh nữa, được không?”

Em gái liên tục gật đầu, thề thốt đủ điều.

Tùy chỉnh
Danh sách chương