Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 4
Bà gọi điện cho ba, vừa khóc lóc vừa kể công:
“ bé khi đó ngoan lắm, thây tôi nổi nóng nó còn biết đưa gậy cho tôi đ.á.n.h cho hả giận. Tôi thật sự rất muốn có đứa trai. Có trai rồi, xem dám bắt nạt tôi nữa?”
Bà vừa nói vừa nhìn chằm chằm tôi.
“ trai giống như vũ khí hạt nhân không cần dùng, không thể không có. gái có ích gì? Đúng không?”
Bố tôi ngoài miệng “ừ đúng” nhất quyết không cho mẹ tôi đến chỗ ông.
Mẹ hỏi tôi:
“Sao ổng không cho tao đi?”
Bà thật sự không hiểu.
“Tao nói rồi, tao đi nhờ xe tải người cũng được. Qua đó tao không ở khách sạn, tao ngủ trong ký túc xá công nhân, treo cái rèm lên là xong. Không mất đồng nào cả.”
“Ăn uống tao cũng tự lo, tao xuống bếp phụ việc, xin thêm đồ ăn cũng được. Tao rõ ràng không tốn tiền, thế ổng sợ cái gì chứ?”
Tôi nói:
“Đúng rồi. Mẹ thế, ngày nào ba cũng khen hiền thục, giỏi tề gia… Chắc ba sợ mẹ tốt quá, lên đó rồi bị người ghen tị đó.”
Mẹ nghe xong lập tức cười đắc ý, quyết định ngay:
“Đúng rồi! Ba mày sao lại tốt như chứ? Lúc trẻ cấm tao đi , lớn rồi vẫn .”
Trước khi đi, tôi gọi bà lại:
“Mẹ à, mẹ có thắp cho chị nén nhang không?”
“Bớt nói mấy lời xúi quẩy đó đi.”
Hôm nay là thất chị.
với mẹ, chuyện chị c.h.ế.t đã là… quá khứ xa xưa, chẳng còn gì để bận tâm.
Bà thu dọn đồ đạc rồi đi tìm ba.
…
Tôi trồng chậu hoa trên bệ cửa.
Đất là tôi tự đào ở ngoại ô mang về.
San phẳng, bỏ cái chậu nhặt được chỉ cần tưới là tự mọc.
Những cụm hoa địa đinh tím nhỏ xíu, xen lẫn thài lài xanh, trải đều thành lớp.
Rồi từ trong lớp xanh , từng nhánh nấm nhỏ mọc lên.
Vươn dài.
Vươn cao.
Từng tầng hướng về phía trời.
Những ngày mẹ không ở , mọi thứ yên bình đến lạ.
Tôi thậm chí còn kết được mới.
Ngay trong khu, học cùng trường khác lớp.
cho tôi mượn b.ăn.g v.ệ si.nh và dạy tôi cách dùng.
“ cũng . hồi đó còn tưởng mình sẽ chảy m.á.u không ngừng. Cái tối đa hai tiếng phải thay. Đây là loại dùng ban ngày, còn cái là loại dùng ban đêm.”
tôi đỏ bừng.
“Cậu có muộn đấy. Lớp nhiều có từ lớp sáu cơ.”
Tôi lí nhí:
“Cảm ơn cậu… sao cậu biết ?”
An Nhiễm nói:
“Trong lớp cậu có người báo tin cho .”
dừng lại.
“Thực ra… cái không phải chủ ý . Là Chị Vu.”
Tim tôi siết lại, tôi lập tức ngẩng .
“Chị… chị ?”
An Nhiễm mím môi cười:
“Chị Vu dặn , với mấy cùng khu, từ lúc cậu cấp hai rồi. Nếu có chuyện gái khó nói, phải giúp cậu.”
Tôi nhớ lại câu chị từng nói:
“Em nhất định đừng mất như chị. Và đừng sống khổ như chị.”
Chị có kinh từ rất sớm lớp 7.
Không dạy chị điều gì.
Mẹ tuyệt đối không bỏ tiền mua băng vệ .
chị hoảng loạn đến mức ngồi lì trong lớp tới tối, ghế đầy máu.
Cuối cùng chờ không còn , chị vệ … nhặt cái b.ăn.g v.ệ si.nh người dùng rồi, xé phần bẩn đi, giặt vội bằng lạnh, rồi mặc cái quần ướt rịn trở về.
lạnh buốt đến mức tay chị run liên hồi.
Mẹ lại mắng:
“Mày tới sớm như , sau có biết sẽ tốn biết bao nhiêu giấy vệ không!”
Bà còn bảo:
“Tao dùng giấy ráp cũng không sao, chỉ có mày bộ tịch, đòi cái gì băng vệ .”
Quần mỏng, phải chạy nhảy thể dục…
Hai chị đã chịu đủ loại đau đớn và xấu hổ.
Những thứ chị từng chịu, chị không bao để tôi phải chịu.
Từ dạo đó, chị bắt kết thay tôi, chỉ để tôi phải không giống chị, không phải cô độc, không bị sỉ nhục, không ngã quỵ khi cần người giúp.
Tôi c.ắ.n môi, cố không để mắt rơi.
“Cảm ơn cậu.”
Và… cảm ơn chị, người đã che chở cho tôi bằng cả cuộc đời.
Tôi và An Nhiễm cùng nhau trở về khu chung cư.
Bác bảo vệ liếc nhìn chúng tôi cái, rồi hạ giọng:
“Mẹ mày về rồi đấy. đen sì luôn.”
Sống lưng tôi lập tức căng cứng.
Về đến , như thường lệ không đèn.
Giữa ngày hè nóng nực, trời tối rất muộn.
tôi mùa hè gần như không đèn bao .
Mẹ bảo đèn… nóng.
Tôi đóng cửa lại.
Mẹ ngồi quay lưng về phía tôi.
Tôi đặt cặp xuống.
Chuẩn bị đi nấu cơm.
Bỗng mẹ dậy.
“Đứng lại. Đi mua thịt.”
Giọng bà gần như nghiến răng nghiến lợi:
“Mua thịt! Thịt nạc!”
Bà đập tờ hai chục xuống bàn.
Tôi đi mua thịt rồi về.
Mẹ vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
“Nấu hết!” – bà nói – “Không chừa miếng nào!”
Tôi rửa thịt, bỏ nồi.
“Không cần đổ đầy ! Nửa nồi thôi! Hôm nay chúng xa xỉ !”
Tôi bếp.
Mẹ lại nói:
“Mở lớn lửa! Lớn nhất!”
Trước , theo bà, mở lửa càng nhỏ càng gas.
Bà đứng đó, khớp xương răng rắc, như thể toàn thân sắp nổ tung.
“Sao mày không hỏi tao bị gì?”
Tôi không hỏi.
bà tự chịu không nổi.
“Tao sao? Mày nói coi, tao sai chỗ nào? Không phải vì cái , vì thương ba mày à? Ông vất vả kiếm tiền, tao là đúng!”
sôi.
Tôi cho muối .
“Hồi trước ở , tao cũng đó! Lúc đó sao không nói tao? Giấy vệ công cộng, người giật mấy tờ rồi vứt, tao nhặt lại dùng thêm nữa sao?”
Tôi hớt bọt.
“Tao đi phụ bếp, tao cũng vì cho bếp ! ăn xong dầu mè không l.i.ế.m miệng chai? Còn miếng đậu phụ đó chỉ hơi chua tí, tao trụng sôi rồi ! Dù gì cũng nấu canh cá chua, thêm đậu phụ chua có là gì? bắt tao bồi thường! Ba mày cũng hùa theo c.h.ử.i tao!”
Mắt bà đỏ lên:
“Ông bảo tao ngu, mắc bệnh, ông mất mất việc! Rõ ràng trước ông toàn khen tao!”