Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 7
Ba tôi cắt ngang, cáu kỉnh:
“Vì mày ngu thôi! Với lại, hai đứa con gái thì tính là con cái cái !”
Mẹ tôi nghẹn một hơi, không thở nổi, rồi im bặt.
Ba tôi sau đó bị đơn vị ra cảnh cáo nghiêm trọng.
Nhờ tôi đứng ra , họ mới nói thẳng một câu cuối: chỉ cần còn xảy ra thêm lần nào nữa, ông sẽ bị đuổi việc ngay.
Tôi cầm theo số ông đưa trở về.
Đeo khẩu trang mở cửa phòng mẹ, tôi thấy bà nằm đó: mặt trắng bệch, mắt đỏ hoe.
Trên bàn còn bày đĩa chiên và bánh còn ăn dở.
Bà cơn sốt cao.
Mơ mơ màng màng thấy tôi, lại giật nảy mình.
“Sao mẹ nhìn nhầm con thành à?”
“Căn phòng … cứ thấy nghẹt thở, tao mở hết cửa sổ ra rồi…”
Tôi quay đầu nhìn bà:
“Sao được? Mẹ đang yếu, gió lùa là bệnh nặng hơn .”
Mặt mẹ tôi xám ngoét, nức nở than vãn:
“Ông thật sự tuyệt tình quá… Tao đối xử tốt với như … Tao sinh con … Tao phá bốn đứa… Tao nhịn ăn nhịn mặc… Tao không nỡ xài … mà đối xử với tao như thế ư?”
“Ngày đó, khi tụi mày còn , quanh năm suốt tháng không ở nhà… Tao chút , toàn không có, còn không thèm nhìn tao…”
Ngày xưa, bà cũng nói những lời với chị tôi, mức chị ngồi mà nước mắt rơi không ngừng.
“Tao toàn dựa bản thân tao thôi… chỉ mấy trăm tệ mà nuôi lớn được tụi mày… Tao sống dễ lắm sao? Thiến Thiến… ba mày không hiểu tao… mày hiểu tao đúng không?”
Tôi mỉm cười nhẹ.
Mắt bà đảo qua lại.
“Chị mày không nghe lời bỏ đi trước rồi. Sau tao chỉ còn mỗi mình mày thôi. Thiến Thiến, mày là do tao sinh ra! Mày đứng cùng phe với tao!”
Tôi nhìn chỗ đồ ăn, rồi quay sang bà:
“Mẹ đói không? Sao lại bỏ không ăn hết? Uổng lắm đó. Tất chỗ đều là mà.”
Mẹ tôi run run:
“…Mốc rồi…”
Tôi bưng miếng bánh lại gần:
“Rửa qua nước là được. mốc cũng là protein mà, đúng không mẹ?”
Bà sững sờ nhìn tôi.
“Ăn… ăn độc đó…”
À.
Thì ra bà biết là độc.
mà hồi cứ bắt tôi ăn, bao nói lấy một câu.
Tôi đổi món khác:
“Độc hả? ăn chiên đi. Món tốn gần lạng dầu . Mẹ sẽ không nỡ lãng phí đâu nhỉ? Mẹ dạy tụi con tiết kiệm mà.”
Mẹ tôi kinh hoàng ngẩng .
lúc bà chẳng còn sức.
Giống hệt tôi thuở , không chống cự nổi.
Tôi nhét từng miếng miệng bà.
Khác nhau là hồi đó tôi còn có chị.
Chị lén đổ nước xà phòng miệng tôi để tôi nôn ra.
Còn bây , mẹ chỉ có một mình thôi.
đời bà, cuối cùng cũng có một lần tự lo mình.
Đêm đó, lúc tôi ngủ, bà lồm cồm bò khỏi giường.
còn kịp bò chỗ vệ tuần đêm, bà ngã gục nơi chị tôi từng ngã.
Một chậu hoa rơi .
Đập thẳng đầu.
chậu là đất ẩm và phía trên là lớp non mọc tua tủa.
Người gọi tôi dậy mơ màng.
Khi tôi dưới, có rất nhiều người bu quanh.
Ai nấy đều nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm.
Tôi bước lại gần, nhìn thật kỹ khuôn mặt bà.
Mẹ hé miệng:
“Cứu… cứu tao với…”
Tôi cúi , thì thầm:
“Con biết hết rồi. Hôm đó chị cãi nhau với mẹ… chị không hề muốn tự tử… mà là chính mẹ đẩy chị . Có đúng không?”
Mắt bà trợn lớn.
Miệng há ra, cố gắng muốn nói đó chẳng nói được nữa
Tôi bật khóc thật lớn.
Ánh mắt bà dần đờ đi.
Tôi đứng nhìn người kéo xác mẹ đi.
An Nhiên lặng lẽ đưa tôi một tờ khăn giấy.
“Kết thúc rồi. Đừng khóc nữa.”
Tôi lau mắt, nói khẽ:
“ đâu.”
…
Ba ngày sau, tôi gọi điện đơn vị ba.
“Bây ba con là người giám hộ duy nhất. Con không còn ai khác nữa… Mẹ con mất rồi… Mấy người họ hàng chẳng ai tới. Con… con không biết làm sao…”
Vị lãnh đạo lớn từng nghe tôi xỏ lần trước vốn là người tốt.
Nhất là sau khi xem ảnh căn nhà nghèo mức không còn chúng tôi.
“Chúng tôi sẽ nói chuyện cẩn thận với ba cháu.”
Ngay ngày hôm đó, ba tôi c.h.ử.i ầm khi gọi tôi:
“Mày giỏi thật , ngay chuyện chuyển trường cũng lo xong rồi! Được, có bản lĩnh thì tới đây! Nhớ kỹ mấy thứ tào lao nhà không được đem theo!”
Tôi nói :
“Yên tâm đi ba. Con chỉ mang theo một chậu hoa thôi… À, là thứ chị để lại .”
…
Ba tháng sau.
Ba tôi gặp t.a.i n.ạ.n xe.
Phanh xe hỏng, chiếc xe nát mức không nhận ra hình dạng.
Ngày thứ hai phòng hồi sức tích cực, tôi nhìn ông một lần.
phòng vô trùng, mắt ông còn động đậy.
Một cánh tay hỏng, hàm cũng gãy không nói nổi nữa.
Tôi đứng bên giường:
“Biết đâu còn cứu được . Bên khu mỏ nói sẽ ứng trước viện phí.”
Mắt ông sáng một chút.
Tôi cười:
“ mà… ba chẳng lúc nào cũng khen mẹ tiết kiệm sao? Loại người như ba… sống chỉ tổ tốn tài nguyên.”
Tôi nhún vai.
“Nên lát nữa con đi ký giấy từ chối cứu chữa nhé.”
Mắt ba tôi trợn tròn, hiện rõ vẻ cầu .
Tôi cúi , nhìn ông:
“Muốn cầu sao? Ba quên là lúc bọn con cầu ba như thế nào rồi à?.”
Tôi nhìn thẳng ông:
“À đúng rồi, khu mỏ còn có bồi thường nữa . Ba đoán xem bao nhiêu?”
“Ba trăm nghìn tệ . Ba từng bọn con không kiếm nổi một xu, bọn con vô dụng lắm không?”
“ thì sao nào? Con cũng kiếm được rồi đó.”
Ba tôi không nói được, tất sự giận dữ và oán hận chỉ có thể biểu hiện bằng ánh mắt.
Nước mắt cũng bắt đầu chảy .
Thảm thật.
“Cảm giác ba bây … chính là cảm giác chị lúc rời khỏi con. Hồi đó ba không hiểu sao ngày nào con cũng khóc. … ba hiểu ?”
Ba tôi cố cầm cự thêm một thời gian, rồi cũng qua đời.
Tiếc là trên lưng vẫn còn kịp lở loét
Tôi cầm ba trăm nghìn bồi thường, rời khỏi khu mỏ.
Ngày rời đi.
Bà bồ ba vẫn đang trông cái quán tạp hoá , vừa làm vừa sù sụ.
Bà che miệng , rồi thêm vài cái nữa, một ngụm m.á.u phun ra.
Tôi ôm chậu hoa đi ngang.
Ánh mắt bà nhìn tôi đầy phức tạp.
Tôi mỉm cười.
mắt bà thoáng hiện nỗi sợ.
Rồi bà lại kịch liệt.
Tiếng ấy, gần tiết Thanh minh, nghe như một tràng pháo .
Tôi nghĩ… Chị chắc chắn nghe thấy.
HẾT