Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Làm xong cả, tôi thư thái ngâm bồn nước nóng.
Vừa uống cà phê, vừa nghe nhạc, khi làn nước ấm áp tràn ngực, tôi cảm giác cả muộn phiền tan biến.
Ngẫm lại, tôi đã lắm rồi không được thoải mái như thế.
Hai mươi năm trước, chồng tôi – Phương Chấn, đời vì cứu người.
Từ đó, tôi một gánh vác cả gia đình.
Vừa nuôi con trai nhỏ, vừa chăm sóc bố mẹ già, còn cố gắng điều hành việc kinh doanh.
Suốt hai mươi năm tôi chưa từng có một ngày nghỉ ngơi.
Mục tiêu lớn nhất của tôi là tích cóp đủ tiền lo cho con trai nhà cửa, xe cộ, của hồi môn, nó lấy vợ sinh con.
Như vậy, tôi cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của người chồng đã khuất.
Nhưng, Phương Hữu Xuyên khiến tôi quá thất vọng.
Nó làm tôi cảm thấy, cả những gì tôi cố gắng vì nó suốt bao năm … là một trò cười.
Tôi mệt mỏi lắm rồi.
Tôi không muốn tiếp tục hy sinh cho nó nữa.
Quãng đời còn lại, tôi muốn sống vì bản thân .
Tôi vừa ngâm nước ấm chưa được bao thì điện thoại lại đổ chuông.
Là Phương Hữu Xuyên .
Vừa bắt máy, nó đã sốt sắng chất vấn tôi:
“Mẹ, sao mẹ lại khóa thẻ của con?”
“Mẹ đừng làm loạn được không? Con vừa vất vả dỗ dành Linh Linh xong, bây giờ dẫn cô ấy đi mua túi. Thế mà lúc thanh toán, viên cửa hàng lại bảo thẻ của con không đủ tiền. Mẹ có biết con mất thế nào không?”
“Mẹ mau chuyển cho con 50 nghìn đi, Linh Linh viên chờ đấy!”
Tôi giả vờ ngạc nhiên hỏi:
“Mẹ? Con ai là mẹ vậy? Mẹ là mẹ của ai?”
Phương Hữu Xuyên sắp phát điên:
Nó vừa gấp vừa :
“Mẹ, mẹ lại giở trò gì vậy? Mẹ bớt bướng bỉnh lại đi có được không? Con vội lắm, không rảnh đùa với mẹ đâu!”
Tôi cười lạnh nói:
“Không con nói không mẹ nữa à? Sao bây giờ lại mẹ là mẹ rồi? Quên nhanh thế à?”
Phương Hữu Xuyên mất kiên nhẫn, “chậc” một tiếng đầy khó chịu:
“Lúc đó con chỉ nói lúc tức thôi! Linh Linh bị mẹ chọc tức bỏ đi, chẳng lẽ con không được tức à? Mẹ đã lớn tuổi rồi, sao cứ chấp nhặt với con thế? Mau chuyển tiền đây đi, đừng làm mất con!”
Đến lúc này rồi mà nó vẫn giữ thái độ dửng dưng, coi tiền của tôi như là chuyện đương nhiên.
Cứ như tôi nợ nó vậy.
Tôi chẳng buồn nuông chiều nữa, lạnh nhạt đáp:
“Lời đã nói ra sao có nuốt lại? Ngay lúc con bảo không mẹ, thì mẹ cũng không còn coi con là con trai nữa. Giờ đây, mắt mẹ, con chẳng là người xa lạ. Mẹ không có nghĩa vụ cho người lạ tiền.”
Nói xong, tôi lập tức cúp máy.
Đối với đứa con trai vong ân bội nghĩa này, tôi đã hoàn toàn thất vọng.
Còn chuyện hôm nay nó giải thích với Linh Linh như thế nào, tôi chẳng còn quan tâm nữa.
Đó không việc tôi cần lo.
4
Phương Hữu Xuyên cuối cùng cũng không xin được tiền từ tôi.
Nhưng nó không muốn mất trước viên cửa hàng, cũng không Linh Linh thất vọng, liền nhớ tới bà của nó.
Nó vội vàng điện cho bà , vừa khóc lóc vừa kể lể.
đọc truyện tại TruyenDeCu.[com], rất mong được sự ủng hộ từ các
điện thoại, nó than thở đủ điều, nói tôi không những cắt đứt quan hệ với nó mà còn khóa thẻ, khiến nó gái ra ngoài mua sắm mà không có tiền thanh toán.
Bà của nó xót trai đến quặn lòng, vội vàng chuyển cho nó 100 nghìn tệ.
Lúc này, Phương Hữu Xuyên có thanh toán.
Chỉ là vì chờ đợi quá , Linh Linh cảm thấy mất , lại cãi nhau với nó một trận.
Thế là, Phương Hữu Xuyên tiền thì đã trả, mẹ thì không còn, mà mũi cũng mất sạch, còn gái vẫn dỗi không vui.
Nhưng nó vẫn không cho Linh Linh sai.
Ngược lại, nó đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi.
Nó cho cả là lỗi của tôi, tôi không cố chấp tranh giành ghế phụ lái với Linh Linh, thì mọi chuyện đã không trở như vậy.
Thế , nó hận tôi thấu xương.
Sau khi đưa Linh Linh về nhà, nó lập tức quay về định cãi nhau một trận với tôi.
Nhưng khi nó đứng trước cửa nhà, nó ngớ người.
Lúc đó, nó ra cả đồ đạc cá của đã bị tôi quăng ra ngoài, ổ khóa cũng bị thay rồi.
Lúc này, nó biết tôi nói không nó làm con nữa… là thật.
Nó dữ nhắn tin chất vấn tôi:
【Mẹ có ý gì? Thật sự muốn con ra khỏi nhà sao?】
【Chỉ vì một chỗ ngồi ghế phụ thôi mà đáng sao?】
Đáng sao? Đương nhiên là đáng.
hôm nay tôi không nó đi, thì ngày mai người bị ra khỏi nhà chính là tôi.
Thế tôi thản nhiên đáp lại:
【Đương nhiên con ra rồi, ai mà chứa nổi một kẻ xa lạ nhà chứ? Mau thu dọn đồ đạc đi, không, có khi viên vệ sinh lại tưởng là rác mà đem quăng mất đấy.】
Tiện tôi còn nhắc nhở nó:
【À đúng rồi, nhớ xe chở hàng nhé.】
【Chiếc xe tặng cho con, mẹ đã thu hồi lại rồi. Từ giờ con tự nghĩ cách mà chuyển đồ đi.】
【Giờ thì hay rồi, không có xe thì chẳng ai còn ngồi vào ghế phụ lái của con nữa, Linh Linh chắc sẽ hài lòng lắm.】
Nói xong, tôi cầm chìa khóa dự phòng, ung dung mở cửa xe.
Khẽ nhếch môi cười, tôi đạp ga lái xe rời đi.
Khi mua xe cho Phương Hữu Xuyên, nó sợ vi phạm luật giao thông sẽ bị trừ điểm, đặc biệt yêu cầu tôi tên tôi vào phần chủ xe.
Không ngờ, bây giờ điều này lại khiến tôi dễ dàng thu hồi chiếc xe về, chẳng cần lo ngại bất kỳ trách nhiệm pháp lý nào.
Bên kia, Phương Hữu Xuyên tức đến phát điên.
Nó không chịu nổi nữa, lập tức mắng tôi thậm tệ:
【Mẹ bị điên rồi à?】
【Mẹ bị mãn kinh hay bị ngựa đá vào đầu thế? Đối xử với con trai ruột mà còn tàn nhẫn vậy à? Con đúng là xui xẻo có một người mẹ như mẹ!】
【Chẳng trách ba con chết sớm! Chắc chắn là bị mẹ khắc chết đấy!】
…
Dù đã hoàn toàn thất vọng với nó từ .
Nhưng khi nghe những lời cay độc này, tim tôi vẫn đau nhói.
Không ngờ , đứa con trai mà tôi nuôi dưỡng bằng cả tình yêu thương lại biến thành một lưỡi dao nhọn đâm thẳng vào tim tôi.
vì nó hiểu rõ tôi nhất, cũng biết đâu là chỗ đau nhất đâm.
Thật là trớ trêu.
Chỉ là… cơn đau này cũng chỉ kéo dài một lát rồi nhanh chóng tan biến.
Vì tôi chợt ra , nó đã thốt ra những lời như vậy, thì chứng tỏ lòng nó vốn dĩ đã nghĩ thế từ .
Nó hận tôi từ tận xương tủy.
May mà tôi phát hiện ra bản chất thật của nó trước khi mua nhà cho nó.
không, tôi giao hết tài sản cho nó rồi ra sự thật, thì có khóc cũng chẳng còn đường quay lại.
Nghĩ tới đây, tôi lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tôi chụp lại màn hình đoạn tin nhắn nó chửi tôi, sau đó lập tức chặn số của nó.
Cắt đứt sạch sẽ, mắt không thấy, lòng không phiền.
5
Phương Hữu Xuyên ôm đồ ra khỏi nhà, chỉ còn cách chạy đến nhà bà .
Nhìn thấy trai bị khỏi nhà, lại mất cả xe thẻ, bà nó – Trần Tú Lệ đau lòng không chịu nổi.
Bà ta điện cho tôi, chất vấn dữ:
“Cô có tư cách gì mà tôi ra khỏi nhà? Nó là trai duy nhất của tôi, là người thừa kế duy nhất của nhà Phương! Nhà này là của nó, có liên quan gì tới cô mà cô dám quyết định?”
“Cô mau đón tôi về nhà, trả xe tiền cho nó! không thì đừng trách tôi trở không người thân!”
Nghe những lời này, tôi chợt hiểu vì sao Phương Hữu Xuyên lại trở thành người như bây giờ.
Thì ra là do bà nó dạy dỗ ra.
Chỉ là… bà ta tưởng mấy lời này có dọa được tôi sao?
Tôi cười nhạt đáp:
“Ồ, thì ra nó là người thừa kế nhà Phương à? Vậy thì tốt quá rồi, giờ tôi trả nó lại cho nhà Phương đây, bà mau đón về mà chăm sóc nó đi.”
“Còn nhà, xe, tiền của tôi à? Xin lỗi nhé, đó là do tôi tự kiếm được sau khi chồng tôi mất. Mấy thứ đó chẳng liên quan gì đến nhà Phương của các người cả.”
“Người của nhà Phương à?”
Phương Hữu Xuyên ngoài mang gen nhà Phương thì còn được cái gì?
Ăn uống, quần áo, chi tiêu, học hành… cả do tôi vất vả kiếm tiền nuôi nó.
đọc truyện tại TruyenDeCu.[com], rất mong được sự ủng hộ từ các
Đến cả sinh hoạt phí của mẹ chồng tôi – bà Trần Tú Lệ cũng là tôi lo liệu, nhà Phương chưa từng bỏ ra một đồng nào.
Nghe tôi nói vậy, bà ta tức nói:
“Cô lấy chồng rồi thì tiền của cô cũng là tiền của con trai tôi! Cô đừng quên điều đó!”
Tôi đảo mắt, cười nhạt:
“Tiền của con trai bà? Con trai bà đã chết hơn hai mươi năm rồi, bị chôn dưới đất, thành tro bụi rồi. Từ lúc anh ấy mất đi, cuộc hôn giữa tôi anh ấy cũng đã kết thúc.”
“Từ ngày đó trở đi, từng đồng tôi kiếm được là của tôi. Không có chút liên quan nào tới con trai bà!”
Bà ta tức đến nỗi run người, vừa khóc vừa mắng:
“Cô đối xử với tôi tôi như vậy, cô không sợ con trai tôi ở dưới suối vàng trách cô sao?”
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Tôi chẳng làm gì có lỗi với anh ấy cả. Từ khi anh ấy mất, tôi nuôi lớn Phương Hữu Xuyên, chăm sóc bà suốt 20 năm, tôi đã làm tròn nghĩa vụ.”
“Có lỗi với tôi là anh ấy đúng. Tôi vừa sinh xong chưa được bao thì anh ấy đã vì cứu người khác mà mất mạng. Khi lao xuống nước cứu nữ đồng nghiệp kia, anh ấy có nghĩ đến tôi không?”
Phương Chấn đúng là người hùng cứu người.
Tôi hiểu, tôi không trách anh ấy.
Anh ấy đã làm điều đúng đắn.