Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Chương 2

Mẹ lại tiếp tục thao thao bất tuyệt:

“Người ta có nhà ba tầng làng, điều kiện tốt lắm. Con đi là hưởng phúc! Đàn lớn tuổi thì mới chín chắn, từng ly hôn mới biết thương vợ. nữa người ta có sẵn con trai, con phải có thêm một đứa con hiếu thảo sao?”

Tôi chỉ hỏi một câu: “ giới thiệu?”

Mẹ đảo mắt, giọng nhỏ lại:

“Mẹ nó là bạn nhảy quảng trường của mẹ. Bà ấy lo cho con trai mất mất ngủ, mẹ tất nhiên phải giúp. Dù gì con cũng chưa có , mẹ chỉ nghĩ cho tương lai của con thôi. Tất cả đều là con cả đấy!”

Tôi run lên tức. Không ngờ bà lại có thể “giúp người” mà đẩy con ruột hố lửa.

Mẹ càng nói càng hăng, kể Thành Cương thật đáng thương: bốn mươi tuổi mất việc, vợ bỏ đi để lại con, giờ chịu lấy. Bà thấy vậy thương tình, nên nghĩ ngay tới tôi.

“Nếu không phải con đang mang bầu, chắc mẹ bắt nó bỏ chồng để thay con sang đó . Hai em cho một nhà, còn có thể giúp đỡ nhau nữa!”

Tôi há hốc miệng, kinh hãi khi nhận ra mẹ đang nghiêm túc.

, bà kết lại:

“Mau nghỉ việc, dọn về nhà chuẩn bị cưới đi.”

Tôi không muốn phí lời, thẳng thừng nói không đồng ý. Mẹ lập tức quát lên:

“Hứa Cẩn! Từ nhỏ mẹ dạy con, cứu một mạng người còn xây bảy tòa tháp. Con đi là cứu cả nhà , từ đứa nhỏ. Con đừng ích kỷ như thế được không!”

nhiêu năm , mẹ vẫn vậy.

Lúc nào cũng mang cái gọi là “từ thiện” áp đặt lên tôi, bắt tôi trả thay bà.

Mẹ nổi tiếng cả vùng là “người tốt”. Bà tin chắc làm việc thiện tích phúc, thế luôn dấn thân giúp đỡ thiên hạ kể cả khi phải hy sinh chính gia đình.

xưa, nhà hàng xóm nợ nần, mẹ rút hết tiền tiết kiệm đưa trả.

Đồng nghiệp bị lưu manh chặn đường, mẹ kéo bố xông lên che chắn.

Cháu hàng xa khỏe, nhà không đủ , mẹ lấy khẩu phần của tôi đem cho, bảo con nhiều chỉ phí.

Vợ trưởng thôn thiếu sữa, mẹ còn sang đó cho con người ta bú, bỏ mặc con ruột chưa được ôm lấy một lần.

Và bây giờ, bà lại muốn “giúp người” mà hủy cả đời tôi.

Tôi quyết định bỏ đi ngay. Nhưng khi xách hành lý ra khỏi nhà, mẹ bỗng phát điên, chạy ra giữa đường lăn lộn gào khóc, mắng tôi m.á.u lạnh vô tình.

Người qua kẻ lại đều là hàng, làng xóm quen biết. Mẹ thèm quan tâm những lời khiến tôi bị bàn tán thế nào, trái lại, càng nhiều người vây quanh thì bà càng khóc to .

“Lý Thúy Lan tôi, cả đời chỉ làm việc tốt, một lòng muốn giúp người. Tôi đã nuôi dạy con năm, cứ tưởng là những người phụ nữ nhân hậu. Không ngờ toàn là lũ vong ân bội nghĩa, không có tim gan!”

Bà chỉ thẳng mặt tôi mà chửi, nói tôi không xứng làm con, tôi làm việc thiện chưa đủ, đời nhất định gặp xui xẻo. bà còn tự tát mặt, khóc gào phải thay tôi chuộc tội trước mặt hàng xóm.

Hành động điên cuồng khiến mọi người đều hoảng, nấy vội vàng chạy tới khuyên nhủ, quay sang trách móc tôi bất hiếu, định ép c.h.ế.t mẹ ruột.

Mấy bác cô biết chuyện còn thêm :

“Không phải chỉ là cưới thôi sao? Con sớm muộn gì cũng phải lấy chồng. So với bị mấy gã chơi ngoài kia lừa, phải cho đàn nông thôn thật thà tốt à?”

phút chốc, cả con phố náo loạn. Tôi cách nào thoát thân, tay và hành lý đều bị giữ lại, còn bị mấy gã lực lưỡng đẩy ngược trở nhà.

Mẹ liền mỉm cười đắc ý, mặt sưng đỏ mà vẫn quay sang cảm ơn mọi người, dõng dạc tuyên bố:

“Ba nữa tổ chức tiệc đính hôn, mời cả làng tới dự!”

phòng, tôi chỉ biết thở dài, khuyên tôi cứ tạm giả vờ thuận theo.

Nhưng tôi không có tính nhẫn nhịn như . Tôi quyết định sáng sớm hôm trời chưa sáng đã bỏ đi, dứt khoát không giờ quay lại, cho dù bị người ta nói xấu lưng cũng mặc.

Nhưng tôi không ngờ, mẹ lại bỏ thuốc ngủ nước.

khi tỉnh dậy, tôi đã bị nhốt phòng, hành lý biến mất sạch.

Mẹ đứng ngoài cửa, giọng đầy đắc ý, còn ra vẻ nhân từ:

“Nhà đúng là người tốt, đồng ý cho con lễ đính hôn vẫn đi làm. Nhưng đã là người một nhà thì lương bổng phải để mẹ chồng giữ. Nửa năm thì ngoan ngoãn về làm thủ tục cưới, thế là ổn cả đôi đường. Con hài lòng chưa?”

Tôi chỉ đáp lại bằng tiếng cười lạnh:

“Có lòng mức con làm osin cho người ta, lại còn tự bỏ tiền túi ra nữa. Đúng là mẹ nhân hậu quá .”

Lời mỉa mai khiến mẹ nổi điên. Bà gào thét, nói tôi ích kỷ, bất tài, năm ra ngoài làm việc đã khiến đàn ghét bỏ, bà sợ tôi ế nên mới tìm người tốt nhất cho tôi. Vậy mà tôi lại coi lòng tốt của bà như tro rác.

“Mẹ nói cho con biết, mẹ đã chọn cho con người đàn tốt nhất ! Cả làng chịu để vợ ra thành phố làm việc? Không nhờ mẹ làm việc thiện tích phúc, con sao có phúc cưới được nhà !”

Mẹ giam tôi phòng, đêm canh giữ, thậm chí buổi tối còn nằm ngay trước cửa. Tôi hoàn toàn không thể trốn.

tổ chức tiệc đính hôn rất nhanh.

Mẹ không còn chuẩn bị váy cưới như lúc đầu, mà ném cho tôi một bộ đồ cưới 9.9 tệ mua trên mạng.

Thành Cương tạm thời thất nghiệp, hoàn cảnh khó khăn. ta phải biết thương người, phải thông cảm nhiều . Mẹ không nỡ một đám cưới mà vét sạch tiền nhà người ta. Hóa đơn tiệc cưới tối nay mẹ gửi cho con, con nhớ trả nhé.”

Chưa nói hết câu, bà đã đổ gục xuống.

Tùy chỉnh
Danh sách chương