Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Cách xa quá, tôi không nghe cậu nói gì.”
Nghiện Khói “hê hê” cười, tiếp đó tôi nghe bật lửa châm.
Anh ta có chứng cứ ngoại phạm xác thực, ông chủ quầy nướng và mấy vị khách có làm chứng cho anh ta.
Nói cách khác, bây giờ tôi an toàn.
Anh ta đưa một điếu thuốc đã châm tay tôi, tôi thuận tay rít một hơi.
Nghiện Khói thở dài một hơi, nói:
“Ra ngoài hóng gió, đúng lúc cậu ở phía trước.
dọa choáng hả?”
Tôi không biết anh ta nói là lúc nãy hay tối , nhưng dù là cái nào thì đúng là làm tôi hoảng hồn.
“Dạo trước cậu về quê khám mắt mà?
Tình hình nào?”
Tôi lắc đầu, nói:
“Không có gì thay đổi.”
“Ây, đúng là tội.”
“Không sao, quen rồi.”
Nghiện Khói đổi .
“Không ngờ hôm còn nói chuyện A Vĩ, giờ cậu ta đã là người chết.
Có điều những lời cậu ta nói, vạ từ miệng mà ra, nói độc địa , chẳng trách được.”
Nghe điệu này, dường như Nghiện Khói đã mặc định Trọc là hung thủ.
Tôi lại nửa tin nửa ngờ.
“Thật có người kẻ khác xúc phạm người trong mà giết 👤 sao?”
“Phì!”
Nghiện Khói nhổ một ngụm nước bọt, nghiến răng nói:
“‘Xúc phạm’ từ này quá nhẹ.
Hôm cậu không có mặt, không bộ dạng hạ lưu của thằng A Vĩ đó, diễn tả sống động y như thật nó đã giỡn cợt cô bé kia nào, tự chơi sướng rồi còn bày ra cái vẻ chê chán.
Cậu nói xem đàn ông nào chịu được nữ thần trong sỉ nhục như ?”
Nghiện Khói nói càng lúc càng kích động, bất giác cao , xem chừng đã hoàn toàn đồng cảm Trọc.
“Có là vậy.”
Có lẽ không thích thái độ nước đôi của tôi, Nghiện Khói hỏi:
“Sao?
Cậu không là Trọc làm à?
Tin tôi đi, chuyện bốc đồng như vậy, hắn tuyệt đối làm được.”
“Tôi biết.
Nhưng chính tính hắn nóng nảy bốc đồng, dù thật sự cảm xúc bùng mà giết người, định lại đầy sơ hở.”
“Chuyện này mà biết.” Nghiện Khói rõ ràng không phục, “Đúng rồi, nghe nói lúc cậu cửa còn nghe thở của hung thủ?”
“Ừ.”
Nghiện Khói lầm bầm:
“Không ngờ cậu mù mà thính thật.”
“ phát ra từ hướng ngủ của A Vĩ, tôi tưởng cậu ta ngủ rồi.
Giờ nghĩ lại, đúng là sợ muốn chết.”
“ mà chẳng nói vậy!” Nghiện Khói gật đầu tán đồng, “Đổi lại người bình , cậu đã hung thủ diệt khẩu rồi.”
“ chưa chắc đâu, chỉ cần tôi đừng bật đèn là được.”
Tôi buột miệng nói, bất chợt nhớ đến một câu chuyện nhỏ nghe từ rất lâu.
“Hả?
Ý gì?”
“Nghe chuyện ‘ngẫm kỹ mà sợ’ đó chưa?
Có cô gái nửa đêm về ký túc, khỏi đánh thức bạn cùng , bèn mò mẫm giường ngủ.
Khi tỉnh dậy, phát hiện trong có rất nhiều cảnh sát.
Hóa ra bạn cùng người ta giết rồi chặt 💀.
tường có một hàng chữ máu, ‘Có phải mày may mắn tối không bật đèn không?’”
“Rờn người quá.
Cậu nói hung thủ có biết chuyện này không?
Cố tình bắt chước à?
Đúng là biến thái, tự giết 👤 không phát hiện thì thôi, còn phải viết ra dọa người khác.”
Toàn thân tôi run , nghĩ ra điều gì đó.
Nghiện Khói không nhận ra sự khác của tôi, cứ rít thuốc than thở chuyện đời vô , người lạnh lẽo.
phát hiện rồi khiến tôi rùng không dứt, tôi bèn kiếm cớ tách ra sớm, trước khi chia tay, tôi hẹn Nghiện Khói tối nay tan làm cùng uống vài chén.
“Coi như tiễn A Vĩ một đoạn.”
Nghiện Khói gật đầu.
“Coi như tiễn A Vĩ một đoạn.”
Tôi kiếm cớ cơ không khỏe, xin về sớm.
Xét chuyện xảy ra tôi, không nói gì thêm.
taxi, tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại về phát hiện rồi, càng ngẫm càng tin suy đoán của .
Cân nhắc mấy phút, tôi cuối cùng hạ quyết tâm.
trong phấn khích, ngón tay bấm số hơi run.
“Tut——” một , điện thoại nối máy.
“A lô?”
Đầu dây bên kia là của cảnh sát Tiểu Lâm.
“Là tôi!”
Tôi nói tên , rồi không chờ nổi nói luôn:
“Về cái chết của Tô Vĩ, tôi nghĩ tôi biết hung thủ là rồi!”
06
“Phiền cho tôi một ly espresso, cảm ơn.”
Chúng tôi hẹn gặp ở quán cà phê, cảnh sát Tiểu Lâm gọi cùng loại lần trước, lần này tôi gọi một ly latte.
Gấp gọn cây gậy mù, tôi nôn nóng thẳng chủ đề.
“Cảnh sát có phát hiện gì không?”
“Đang điều tra.”
Cảnh sát Tiểu Lâm nói nước đôi, điều này tự nhiên, anh ấy chắc chắn không vô cớ tiết lộ thông tin điều tra cụ cho một dân như tôi.
Nghe điệu, có vẻ họ vẫn chưa có tiến展 hiệu quả.
“Cậu nói cậu biết hung thủ là rồi?
Là nhớ ra manh mối quan trọng à?”
“ đúng không.
Tôi chỉ là bỗng thông suốt một điểm mù vẫn tồn tại trong nhận thức của chúng ta bấy lâu!”
“Gì cơ?”
“Chính là ‘động cơ’!”
Cảnh sát Tiểu Lâm hơi nhíu mày.
“Động cơ?” Anh bỗng như hiểu ra, “Tôi rõ rồi, có lẽ trong mắt người như cậu chưa huấn luyện chuyên nghiệp, động cơ giết 👤 rất dễ bỏ , nhưng trong mắt chúng tôi, việc này định—”
“Không không không.”
Tôi vội lắc đầu cắt lời.
“Tôi không nói động cơ giết 👤, tôi đã đọc tiểu thuyết trinh thám, tất nhiên biết đó là kiến thức nhập môn của hình sự.”
“Vậy cậu nói gì?”
Khó mà kìm được kích động trong , tôi hạ :
“Mà là động cơ viết chữ máu!”
“Chữ máu?”
“Đúng vậy.
Anh nghĩ xem, nếu anh là hung thủ giết 👤, bất kể động cơ giết 👤 là gì, khoảnh khắc giết xong anh hẳn rất hoảng, chí ít là không bình tĩnh.
Khi đang dọn hiện trường, anh bỗng nghe tay nắm cửa xoay.
Có người về rồi!
Tim anh nhảy tận cổ họng, sau đó phát hiện là tôi, một người mù, bước , anh lại yên tâm.
anh biết tôi là kẻ mù, chỉ cần anh không phát ra động tĩnh, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Nhân viên phục vụ đem cà phê của chúng tôi , cảnh sát Tiểu Lâm như lần trước gắp vài viên đường từ khay nhỏ bàn, khuấy mặt nghiêm túc lắng nghe tôi trình bày.
“Mọi thứ đúng như anh nghĩ, tôi gọi A Vĩ mấy không đáp thì tưởng cậu ta ngủ, bèn về nghỉ.
Nếu anh là hung thủ, sau chuyến tàu lượn từ sợ đến mừng ấy, định thở phào, đúng không?
Lúc này anh hẳn nghĩ phải nhanh chóng dọn hiện trường, nhanh chóng rời đi.”
Giống như hôm đó tôi thu dọn hành trong , thoát chết xong chỉ muốn đi ngay, đâu còn tâm trí và sức lực làm chuyện dư thừa.
Nhưng hung thủ lại làm chuyện dư thừa.
Hắn lại chữ máu tường.
“Người bình định muốn rời đi sớm có , nhưng hung thủ không chỉ không hoảng, còn thong thả lại chữ máu.
Chính động cơ tâm đằng sau sự chuyển biến ấy khiến tôi hiểu ra hung thủ là !
Cảnh sát Tiểu Lâm, anh cho rằng mục đích hung thủ lại chữ máu là gì?”
Cảnh sát Tiểu Lâm vẫn bình tĩnh nghe tôi nói, khi hỏi thì điềm đạm đáp:
“Khoe khoang, khiêu khích, chế nhạo và tạo hoang mang.”
Hiển nhiên anh đã phân tích điểm này từ sớm.
“ tôi tin chắc là làm!
Trong ba người còn lại, chỉ có hắn có tố chất tâm như vậy!”
“Ồ?”
“Thứ , có động cơ gây án.
Điểm này tôi nghe từ đồng nghiệp, có người ẩn danh tố cáo hành hạ mèo HR, hắn và A Vĩ quan hệ không tệ, rất có là A Vĩ làm.
giết A Vĩ là trả thù.
Thứ hai, con người tính nết tà ác, ngày thích xem phim máu 🩸 me nặng đô, riêng tư thì hành hạ mèo xả, đúng là kẻ biến thái.
Nếu đổi là Trọc hoặc Râu, nhờ tôi không phát hiện hiện trường gây án của họ, họ chắc còn run sợ, lau dọn xong là chạy.
Chỉ có loại tâm vặn vẹo như mới làm được chuyện dùng máu người chết viết chữ tường.”
Đúng vậy, đó là phần phân tích tôi nói cảnh sát Tiểu Lâm.
Tôi vẫn luôn nghĩ về động cơ đằng sau việc hung thủ thừa động tác lại chữ máu tường là gì.
Tôi tiếp tục nói:
“Từ hành vi này, chúng ta không khó rút ra kết luận, hung thủ là kẻ có tâm biến thái.
Vậy chỉ cần trong ba người còn lại, tìm ra kẻ tâm biến thái ấy, chẳng phải xong sao?”
Nghe xong phân tích của tôi, cảnh sát Tiểu Lâm không kích động như tôi, anh khẽ thở dài.