Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Con gái thường lầm lì, hay mất tập trung, thầy cô gọi tôi nói chuyện mấy lần.
Con trai thì đêm hay ác mộng, khóc gọi: “ đừng mắng nữa.”
ngày tôi đi làm, tối về kèm con học, kể chuyện, cuối tuần dẫn ra công viên.
Dần dần, nỗi sợ trong mắt các con giảm đi, nụ xuất hiện nhiều hơn.
Một lần đi siêu thị, tôi dì Trương – hàng xóm .
nắm tay tôi, huyên thuyên:
“Tiểu à, con không biết đâu, từ con đi, Trần Khải khổ lắm. Thuê chật chội, suốt ngày cãi nhau, Trần Khải thì bị công ty đuổi việc, đi giao đồ ăn.”
Tôi “ừ” một tiếng, không nói thêm.
“ nữa,” dì Trương hạ giọng, “nhiều trong khu tháo chip AA . Nói là thứ đó hại tình cảm, vốn yên lành, tính qua tính là tan nát.”
Tôi mỉm .
Ngày đó là họ đòi cấy, bây khóc lóc đòi tháo là họ.
Đây chính là cái giá của việc mù quáng chạy theo khác.
Luôn nghĩ khác làm là đúng, mà không tự hỏi hợp với mình hay không, càng không nghĩ, một mọi thứ đã bị biến thành con số, sẽ chẳng bao quay được nữa.
Một buổi tối, sau tắm hai con xong, tôi ngồi ngoài công hóng gió.
Điện thoại reo, là một số lạ. Vừa nhấc máy, giọng Trần Khải nồng nặc mùi rượu vang :
“ … anh sai … anh thật sự sai …”
Anh khóc trong điện thoại, nói hối hận, nói không nên đối xử với tôi như thế, nói bây mới hiểu tôi vất vả thế nào.
Anh nói hối hận, muốn các con.
“Các con ngủ ,” tôi bình nói, “ chuyện gì mai hãy nói.”
“Đừng cúp máy!” anh vội vàng cầu, “ , mình… mình quay được không? Anh biết sai , xin thêm một cơ hội nữa…”
“Trần Khải,” tôi thở dài, “chúng đã ly hôn . Nhìn về phía trước đi.”
Cuộc gọi của Trần Khải như hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng của cuộc sống tôi, gợn sóng một vòng, chìm lặng.
Ba tháng sau, tôi chị Vương – hàng xóm – trong siêu thị.
Chị ấy nắm lấy đẩy của tôi, mắt sáng rỡ như sắp chia sẻ tin lớn:
“Tiểu , không biết đâu, lão Trần khổ lắm!”
Tôi lịch sự, định đẩy đi, nhưng chị ấy cứ bám theo, nhất định tôi xem ảnh trong điện thoại.
Trong ảnh là khu tập thể kỹ nơi Trần Khải thuê.
Hành lang chất đầy đồ, Trần Khải cúi nhặt một hộp cơm đổ tung, khuôn mặt mệt mỏi.
chồng ngồi lăn bị kẹt ở khúc cua chật hẹp, chồng chống gậy đứng bên, mặt ngơ ngác.
“Họ thuê căn 50 mét vuông nát bét,” chị Vương chép miệng, “hai ông chen nhau trong góc phòng khách, lăn trở khó.”
Tôi khẽ “ừ”, lấy thêm một gói bánh con bỏ vào giỏ.
“Khổ nhất là việc ,” chị Vương thấy tôi không phản ứng, nói tiếp, “ Trần Khải đi vệ sinh để anh lo. Lần trước sang chơi, trời ơi cái mùi…!”
Chị vừa nói vừa diễn tả: đệm lót tiểu của để cả đống chưa giặt, quần áo bẩn của chồng vứt lung tung, bát đũa trong bồn chất thành núi, dưới sàn vết cơm canh đổ.
“Trần Khải ngày chạy giao hàng, tối về nấu cơm, giặt giũ,” chị Vương lắc đầu, “lần trước , cả ốm o, quầng mắt thâm sắp rơi tới cằm.”
Lúc tính tiền, chị ấy vẫn lải nhải:
“ nói là quả báo thôi. ở , cửa sạch sẽ, ông được chăm kỹ…”
Bước ra khỏi siêu thị, trời nắng đẹp. Tôi hít sâu, đặt túi đồ vào cốp .
Trên ghế sau, con gái dạy trai đọc chữ trên bảng quảng cáo ven đường, cả hai vang.
Điện thoại rung .
Là tin nhắn của Trần Khải:
“… thể anh mượn ít tiền không? nhập viện , thuê hộ lý đắt quá…”
Tôi nhẹ nhàng ấn xóa.
nổ máy , radio phát một bài hát : “ những , một đã lỡ, sẽ không bao trở …”
Tôi hạ cửa kính, để gió thu cuốn đi chút hơi sương sót .
Trong gương chiếu hậu, trước siêu thị là bóng dáng quen thuộc – Trần Khải cúi nhặt cái túi rơi của khách, lưng còng hẳn như một ông .
Đèn đỏ sáng , tôi nhấn ga, lái thẳng về phía mặt trời.
【Hết】