Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14
Ta phải gặp được Diêm Tùy, càng sớm càng tốt.
Nhưng ta không ngờ—ta chỉ mới nhắc một với Chu Thành.
Đến đêm khuya hôm , đã có người gõ vào cửa sổ phòng ta.
“ ta?”
Ta ngẩn ngơ nhìn thiếu niên ngoài cửa sổ, gió bụi đầy mình.
Kim Châu cách Thượng Kinh ba trăm dặm, vậy mà chàng chỉ mất một ngày một đêm đã tới nơi.
“Sao thế?” Chàng cau mày, lật người bước vào trong phòng, “Có ai bắt nạt nàng à?”
“Ta… ta nằm mơ thấy một chuyện.”
Diêm Tùy khựng lại.
Rồi bật cười vì tức: “Nằm mơ thôi mà, nàng bắt ta phóng chết ba con ngựa mà chạy về?”
“Là một cơn ác mộng.”
Giọng ta lẫn một chút nghẹn ngào, dè dặt nắm lấy tay áo chàng: “Ta mơ thấy chàng chết rồi.”
Diêm Tùy sững người.
Toàn thân chợt trở nên mềm mại hẳn đi.
“Không phải đã nói, sẽ sống mà trở về sao?”
Thấy hốc mắt ta hoe đỏ, chàng khẽ thở dài, bất đắc dĩ kéo ta ôm vào lòng: “Khóc gì chứ, chẳng phải đã sống mà về rồi sao?”
“Nhưng ta đã mơ thấy chàng chết.”
Ta nhìn chàng: “Chàng chặn đường kẻ khác đăng cơ, bị hắn thiết kế hại chết. Chàng chết trong lòng ta. Khi ấy, chàng đã để lại lối thoát cho ta. Nhưng trước khi đến Hoài Nam, ta bị tổ phụ lấy cớ giỗ tổ mẫu để lừa về nhà, ông ta đưa ta dâng cho… người đã chàng.”
Ánh mắt Diêm Tùy trong suốt mà lạnh dần, từng lời ta nói như khơi lên vô vàn sắc thái.
Ban đầu là bất đắc dĩ, rồi ngạc nhiên, là chấn , và cuối cùng—là sát ý rợn người.
“Tổ phụ nàng phải không. Còn có ai nữa? Ta hết.”
Giọng chàng như rít qua kẽ răng. Nhưng bàn tay lau nước mắt trên mặt ta lại nhẹ như tơ lụa.
“Bây giờ vẫn chưa phải lúc người. Kẻ đó, dám tiết lộ tất cả cho ta, ắt đã chuẩn bị chu toàn, không chàng ra tay.”
Diêm Tùy nhìn ta : “Không phải nàng nói chỉ là mộng?”
Ta chột dạ, né tránh ánh nhìn: “Phải… là trong mộng ta thấy hắn chuẩn bị rất kỹ.”
Chàng không vạch trần.
Nhìn ta một lúc, rồi từ trong áo lấy ra một cây trâm ngọc trai:
“Kim Châu giáp biển, do ta mở, làm để nàng chơi.”
Ta nghiêng đầu tới : “Chàng cài giúp ta.”
Chàng không từ chối, cẩn thận cắm cây trâm vào búi tóc ta.
Vừa cảm nhận được tay chàng rời đi, ta định đầu thì lại bị lòng bàn tay chàng áp nhẹ xuống.
Trên đỉnh đầu, giọng nói khàn khàn của Diêm Tùy vang lên, chậm rãi mà nặng nề:
“Xin lỗi, không bảo vệ được nàng.”
Ta khựng lại.
Khoảnh khắc đầu lên, nước mắt đã không thể kìm lại mà tuôn rơi.
“Không trách chàng đâu, Diêm Tùy… là ta sai.”
“Là vì khi ta tin chàng…”
“…đã quá muộn rồi.”
15
Ta vốn định cho Diêm Tùy nghe tất thảy những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.
Nhưng trọng tâm của hắn luôn cứ lệch đi.
“Vậy nàng có biết vì sao ta…”
“…vì sao ta lại để tâm đến nàng không?”
“Ta là ai, nàng cũng biết rõ.”
Biết, ta biết hết.
Chuyện giữa ta và Diêm Tùy, nên bắt đầu từ lúc nào đây?
Có lẽ là từ trận tuyết lớn bảy năm trước, khi Diêm Tùy quỳ suốt nửa canh giờ ngoài xe ngựa của đại bá phụ, từ đó bắt đầu.
Năm đó ta mới tám tuổi, vẫn là nhị tiểu thư nhà họ Văn được tổ mẫu cưng chiều đến trời chẳng , đất chẳng hay. Nghe nói ngoài phố có một gánh rối đến diễn, ta liền nằng nặc đòi đi xem.
Tổ mẫu chịu không nổi sự mè nheo của ta, đành dẫn ta đi.
Lúc xen giữa hai vở diễn, ta chống cằm ngắm tuyết ngoài cửa sổ, chợt thấy ở cuối hẻm có xe ngựa của đại bá phụ đang dừng lại. Trước xe, có một thiếu niên đang quỳ.
Ban đầu, ta chỉ cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không để tâm lắm.
Lại xem thêm một vở kịch, mà thiếu niên kia vẫn quỳ y nguyên chỗ, xe ngựa của đại bá phụ cũng chưa rời đi. Ta không nhịn được nữa, nhân lúc tổ mẫu không chú ý, lén chuồn ra ngoài.
Lúc ấy vừa hay bắt gặp cảnh đại bá phụ ném xuống hai đồng —
“Hôn ước giữa hai nhà coi như chấm dứt. Lấy đó mà chôn cất mẹ ngươi đi.”
Nói , xe ngựa lăn bánh rời đi.
Chỉ còn lại thiếu niên ấy ngây ngốc quỳ chỗ, nhìn hai đồng , như hóa thành người tuyết giữa trời đông giá rét.
Ta giận vô cùng!
Dù chỉ là đứa bé tám tuổi, ta cũng đâu phải ngốc nghếch không gì. “Từ hôn” nghĩa là gì ta nghe . “An táng” thì còn mơ hồ, nhưng hai đồng đó thì làm được việc gì chứ?
Đại bá phụ! Đồ keo kiệt!
Ta hậm hực bước tới, vừa lẩm bẩm mắng ông ta keo kiệt, vừa móc mừng tuổi trong túi nhỏ của mình ra—là kim thỏ tổ mẫu cho, kim ngư tổ phụ cho, tiểu nguyên bảo đại bá phụ cho, kim hạt bí đại bá mẫu cho—đổ tất cả vào tay thiếu niên ấy.
“Ca ca này, đừng để ý đến đại bá phụ ta, ông ấy keo lắm! Chỗ này đưa huynh, để… để an… an cái gì ấy được chưa?”
Thiếu niên ấy đầu nhìn ta, đờ đẫn.
Rất lâu không lên tiếng.
Xa xa vang lên tiếng bà vú , chắc tổ mẫu phát hiện ta không thấy đâu.
Ta lại thêm một tiếng, hắn vẫn không phản ứng. Ta tưởng hắn bị lạnh đến ngốc rồi, nghiến răng, rút lại mấy miếng vàng nhỏ, nhét hết trở lại túi thơm, rồi lặng lẽ treo lên cổ hắn.
“Bên ngoài lạnh lắm, ca ca này, ta phải về với tổ mẫu rồi. Huynh cũng mau về đi nhé!”
…
Ấy chính là lần đầu tiên ta gặp Diêm Tùy.
Nhưng ta chưa từng cho mình đã làm điều gì cao cả—khi ấy ta được cưng chiều, mấy con kim thỏ, kim ngư như thế, ta còn nhiều lắm.
Cho nên ta không bao giờ nghĩ , chút thiện ý nhỏ bé đến ta còn không ghi nhớ ấy, lại khiến Diêm Tùy luôn luôn khắc sâu.
Thế nên khi tái ngộ, ta mới mang theo nỗi hãi.
Còn hắn thì nhớ mãi không quên.
Nhớ đến mức, cô bé ngày ấy trong ký ức của hắn, tỏa sáng như một tiên nữ hạ phàm.
Nghe ta ví von như vậy, Diêm Tùy không hề phản bác.
“Vậy thân thế của ta… nàng cũng biết rồi.”
Ta biết—
Là vào năm thứ ba khi gả cho hắn, khi hắn vạch mặt Văn Nhị—khi ấy đã là vương phi—xé rách mặt nàng, bẻ gãy tay nàng, thế mà vẫn được Hoàng đế bao che, không bị giáng nặng.
Chính lúc đó, ta mới biết.
16
“Chàng là… con trai của Trân phi và Hoàng thượng.”
Ta khẽ khàng nói ra ấy.
Sắc mặt Diêm Tùy thoáng cứng đờ.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của ta, chàng dần dần thả lỏng.
“Ừ.”
Không ai dám tin, hoàng đế lại vướng vào mối quan hệ mờ ám với thê tử của một thần tử.
Lại càng không ai ngờ, nàng ấy còn mang thai con trai của hoàng đế, và lén sinh ra đứa bé ấy.
Mối tình không thể dung thứ với thế ấy kéo dài suốt một thời dài. Cho đến khi phụ thân của Diêm Tùy sinh nghi, bị mẫu thân chàng—lúc ấy đang hoảng loạn—dùng gối ngọc đập chết. Để che đậy, hoàng đế “ban chết” cho phu phụ họ Diêm.
Mẫu thân chàng trở thành Trân phi. Nhưng bà đã giấu đi sự tồn của Diêm Tùy.
Hoàng đế đã có nhiều hoàng tử. Máu mủ của Diêm Tùy lại đầy nghi vấn, nếu thực sự được đưa vào cung thì cái chết thế nào cũng khó mà rõ ràng. Trân phi để lại cho chàng một con đường lui, chỉ cần tuân theo “di nguyện” của bà mà tới Hoài Nam, là có thể hưởng đất đai ruộng vườn, sống đời phú quý nhàn nhã.
Nhưng bà không ngờ—Diêm Tùy đã đi rồi… mà vẫn quay lại.
Chàng không cam lòng để mẹ chết một cách mơ hồ, chàng muốn tìm cho ra chân tướng.
Chàng bắt đầu từ chức vị thấp nhất của Trấn phủ ty, từ một binh sĩ hắc kỵ, từng bước từng bước leo lên. Chàng liều mạng không chết, rất nhanh đã được thống lĩnh đời trước để mắt tới, cho cơ hội tiến cung diện thánh.
Rồi—chàng đã nhìn thấy mẫu thân đã được tuyên bố là “qua đời” ngay trên Kim Loan điện.
Tất cả đã phơi bày.
Hoàng đế biết thân phận của chàng. Diêm Tùy cũng rõ nguồn gốc nhơ nhuốc của chính mình.
Trong nước mắt khẩn cầu của Trân phi, hoàng đế ban cho chàng chức thống lĩnh Trấn phủ ty—để chàng trở thành thanh đao trong tay ông ta, kẻ đao phủ trong bóng tối của hoàng triều.
Thoạt nhìn tưởng là chức cao quyền trọng.
Nhưng thực chất, chỉ là một người lạnh lùng lợi dụng đứa con không có tình cảm máu mủ với mình đến cực điểm.
Diêm Tùy đưa tay ra.
Ta mới phát hiện—mình lại đang rơi lệ.
“Sao chuyện của ta mà nàng lại khóc?”
Ta nắm lấy bàn tay ấy, áp sát vào má.
Rõ ràng là lần thứ hai nghe những chuyện này, nhưng lòng ta vẫn đau như bị dao cứa.
Kiếp trước, khi ta thật sự và chàng gỡ bỏ hết ngăn cách, chia sẻ chân thành với nhau, thì mọi chuyện đã quá muộn.
Chàng đã quá nhiều người cho hoàng đế—ban đầu là những kẻ đáng chết, về cả những kẻ không nên chết.
thần, trung thần, cô thần, nịnh thần…
Thù hận chồng chất. Chỉ cần Lý Như Mộ khẽ đẩy một cái, là hàng ngàn oán niệm sẽ trào lên, nhấn chìm chàng trong một khắc.
Không phải Diêm Tùy đi sai một nước cờ.
Mà là vào thời điểm ấy—chàng vốn dĩ không thể không chết.
Nhưng may mắn thay—
Kiếp này, tất cả còn kịp.
Ta nghẹn ngào, định nói điều gì đó—
Nhưng Diêm Tùy lại lên tiếng trước.
Chàng nhìn ta, ánh mắt như sao trời, sáng ngời hơn bất cứ lúc nào trong ký ức kiếp trước của ta.
“Văn Linh, cả đời này của ta…”
“…sống chẳng khác nào một trò cười.”
“Phụ thân, mẫu thân, cả người trên Kim Loan điện kia… và những kẻ là huynh đệ máu mủ với ta, không ai muốn ta còn sống. Tựa như chỉ khi ta chết, thì thiên hạ mới yên lòng.”
“Nhưng nghĩ tới nàng…”
“Ta lại cảm thấy, mình phải sống.”
“Là nàng đã kéo ta ra khỏi trận tuyết năm đó. Khi ấy, ta đâu biết mẫu thân còn sống, càng không biết ở Hoài Nam có gì đang chờ.”
“Ta chỉ nhìn vào hai đồng nằm dưới đất, nghĩ bụng, thôi thì cứ chết cóng ở đây là .”
“Nhưng nàng xuất hiện. Còn đưa ta một túi . Tất cả mọi thứ trong đó, nàng chẳng ngần ngại gì mà trao cho ta.”
“Ta liền nghĩ… không thể chết. Nàng đã dùng số ấy… để mua mạng ta.”
“Ta phải sống.”
“Rồi ta thực sự sống được. Và lại được gặp nàng.”
Ta nghẹn ngào nói:
“Vậy thì… chàng phải tiếp tục sống vì ta.”
Chàng nhẹ nhàng siết tay ta lại, giọng nói dịu dàng đến độ sức làm tan chảy mọi đau thương.
“Được. Ta sống… là vì nàng.”
17
Ta không biết Diêm Tùy đã làm những gì.
Nhưng danh tiếng của Trấn phủ ty, lại kỳ lạ mà khởi sắc dần lên.
Khi ta ngồi trong trà lâu, nghe tiên sinh chuyện lắc đầu đắc ý thuật lại hành nghĩa hiệp của Trấn phủ ty.
Khi ta bước ra đường, bọn Hắc kỵ gõ chiêng đánh trống, tụ tập đám ăn xin tới nhận cháo và gạo do Diêm thống lĩnh ban phát ở phía Đông thành.
Dần dà, khi nhắc đến Diêm Tùy, người ta không chỉ nhắc đến vị “Diêm La sống” nổi tiếng khét tiếng, mà bắt đầu có thêm những lời thì thầm khác.
Có người nói Trấn phủ ty đây thường xuyên giúp tuần tra ban đêm, bắt không ít kẻ trộm. Lại có người lần Tây phường xảy hỏa hoạn, Trấn phủ ty là quan nha đầu tiên đến nơi hỏa.
Còn có người nói, dạo này Diêm thống lĩnh không còn cưỡi ngựa phi như điên giữa phố nữa, lần nọ còn đích thân đánh ngã một kẻ tử bột suýt đạp lên trẻ nhỏ giữa đường.
Dù vậy, tiếng tăm nơi dân , chung quy vẫn chỉ ảnh hưởng đến tầng lớp thấp.
Trên triều đình, Diêm Tùy vẫn là cái tên khiến quần thần e ngại. Bởi vì những năm trước, chàng đã quá ngang ngược kiêu căng, quan viên sao dễ bị xoa dịu như bách tính?
Nhưng không sao, việc Diêm Tùy làm, ta có thể thay chàng nói.
Ta bắt đầu thường xuyên lui tới buổi tiệc xã giao của giới quyền quý. Dựa vào những điều Trấn phủ ty dò la được—từ sở thích của phu nhân, quý nữ nhà thế gia—lặng lẽ hòa mình vào vòng giao tế.
Rồi cố ý, hay vô tình, nhắc tới sự thay đổi của Diêm Tùy.
chàng đã gặp Thái sư Huân, hạ mình vì lỗi lầm trước kia mà cúi đầu xin .
trong buổi đi săn mùa đông, tướng quân Trần suýt trúng loạn tiễn, chính Diêm Tùy đã ném kiếm của mình để người.
Quan trọng hơn cả—Trấn phủ ty nay đã không còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như xưa, ít nhất thì trước khi kết án, Diêm Tùy không còn ra tay lạm hình. Người vô , không cần e dè như trước nữa.
Thỉnh thoảng, ta cũng gặp Lý Như Mộ.
Ta tưởng hắn sẽ phản bác, ai ngờ hắn lại nghe rất chăm chú.
Chỉ khi yến tiệc kết thúc, hắn mới ta lại:
“Văn Linh, nàng biết rõ những điều đó là cốc.”
Ta ngoảnh đầu nhìn hắn: “ cốc hay không, ít nhất cũng phải thử một lần mới biết.”
Hắn không nói gì nữa, trong đôi mắt nhìn ta lại có một tia sáng tối mờ không rõ.
Ta biết, Lý Như Mộ cũng bắt đầu tăng tốc.
Giống như ta là biến số trong mắt hắn—
Hắn trong mắt ta, cũng là một biến số.
Chúng ta không thể để mọi thứ xảy ra như kiếp trước.
Ai đoạt thế trước, người đó thắng.
Thế nên, vào đầu xuân, bản tấu tố Thái tử hoang dâm vô độ, kết đảng với thần tử, được trình thẳng lên án thư của Hoàng thượng.
18
Thái tử bị phế, không chỉ vì bản tấu kia.
Mà là do lời than vãn dai dẳng suốt nửa năm của Quý phi, là do Trấn phủ ty điều tra ra những lần Thái tử lén lút tư thông với đại thần, càng là do lòng đa nghi của hoàng đế mỗi ngày một tăng tuổi già.
vương, vì thế, trở thành ứng cử viên mạnh nhất cho vị trí Thái tử.
Văn Nhị cũng được nước mà lên như diều gặp gió.
Tuy đến tháng Tư mới cử hành hôn lễ, nhưng việc hôn nhân của nàng đã do đích thân hoàng đế và Quý phi định đoạt, không thể có gì sơ sót nữa.
Thế cờ nàng đang thắng, còn ta—đã mất chỗ dựa kiêu căng là Diêm Tùy—đành tạm thời né tránh锋芒.
Văn Nhị đắc ý vô cùng. Khi thấy ta đi ngang hành lang, liền sai nha hoàn ta lại, bảo ta trèo lên cây hái quả du non để nấu chè du.
Ta đầu nhìn cây, giẫm lên thang mà trèo lên.
Đến khi hái được quả thứ ba.
Nha hoàn của Văn Nhị như phát điên mà chạy vào.
“Không… không rồi! Tam tiểu thư! Điện hạ vương… vương điện hạ trên du thuyền cùng một đám nhạc kỹ đùa vui… không cẩn thận ngã xuống nước… không… không vớt lên được…”
Phạch—
Chiếc bánh xuân trên tay Văn Nhị rơi xuống đất, vỡ vụn tan tành.
vương—băng hà rồi.
Quý phi khóc lóc, nói con mình cô đơn, thế tử không ai chăm nom. Bà ép Văn Nhị trong thời còn chịu tang, phải gả qua làm người giữ linh cữu.
Với Văn Nhị và đại bá mẫu, chuyện này chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
Nhưng với hoàng đế và toàn triều đình mà nói, lại chỉ là một cái gật đầu nhẹ tênh.
Thái tử— vương—liên tiếp xảy chuyện.
Lựa chọn còn lại cho hoàng đế, đã chẳng còn bao nhiêu.
Lúc này đây, Lý Như Mộ—người liên tục hoàn thành nhiều đại sự đây—rốt cuộc cũng bước vào tầm nhìn của đại thần.
19
Nửa tháng trước, Văn Nhị vẫn còn là quý nữ được sủng ái nhất kinh thành.
Chớp mắt một cái, vinh quang đó đã rơi vào tay vị hôn thê tương lai của Tấn vương.
Lý Như Mộ được phong làm Tấn vương.
Triều đình trăm quan tới chúc mừng. Vốn dĩ ta định lấy cớ bệnh không đến, nào ngờ Lý Như Mộ chỉ lộ ra đôi chút tâm tư với tổ phụ, liền bị ông ta lập tức sai người đến lôi ta dậy, trang điểm ăn vận đầy .
Ta nghĩ, đã đến thì đến, ít nhất cũng có thể gặp Diêm Tùy—dạo đây mỗi người một việc, thời gặp gỡ ngày càng ít.
Nào ngờ Lý Như Mộ đã phát thiệp mời khắp triều, duy chỉ không gửi cho Diêm Tùy.
Mà Diêm Tùy bây giờ đang “hối cải quy chính”, cũng không tiện tự ý đến không mời, chỉ đành sa sầm mặt, chui vào xe ngựa của ta, không quên dặn dò kỹ càng:
“Nếu Lý Như Mộ dây dưa, xoay viên ngọc này, bắn độc châm vào hắn.”
“Gặp việc không xoay sở được, thì thổi còi này.”
“Ta đợi ở ngoài.”
Ta vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Thực chẳng giữa yến tiệc bao nhiêu ánh mắt đổ dồn, lại có thể xảy ra biến cố nghiêm trọng gì, nhưng thấy bộ dáng cau mày của chàng, vẫn nghiêm túc nhận lấy thủ trạc và còi, gật đầu hứa hẹn.
Trong tiệc, ta có thể tránh thì tránh, nhưng chủ tiệc là Lý Như Mộ, muốn tránh cũng không được.
Hắn chặn ta trên đường ta đi thay xiêm y.
“Văn Linh, làm Tấn vương phi, nàng muốn không?”
Ta vẫn trả lời giống hệt kiếp trước: “Không muốn.”
Nói liền nghiêng người toan bước.
Hắn lại nắm lấy cổ tay ta, ánh mắt sâu thẳm:
“Đây là cơ hội cuối cùng. Nàng không đồng ý, phụ hoàng sẽ chỉ hôn cho người khác.”
Ta rút tay ra, khẽ khàng hành lễ: “Vậy thì chúc Tấn vương điện hạ và vương phi trăm năm hảo hợp.”
Lý Như Mộ không giữ ta nữa.
Ta đi xa rồi ngoái đầu lại, thấy hắn vẫn chỗ, ngẩn ngơ nhìn ta.
20
Cuối cùng, hoàng đế chỉ hôn tiểu thư nhà họ Huân—cháu gái của Huân Thái sư—làm chính phi của Lý Như Mộ.
Huân Thái sư là nguyên lão hai triều, môn sinh đầy triều đình, đức cao vọng trọng.
Chỉ hôn tiểu thư Huân gia cho Lý Như Mộ, như đã là biểu thị rõ ràng —ông ta định lập hắn làm Thái tử.
Lý Như Mộ—một bước lên mây.
Hắn cuối cùng cũng rảnh tay, ra tay với Diêm Tùy—hoàng tử cuối cùng còn sức uy hiếp đến hắn.
Mà Diêm Tùy—không khó đối phó.
Hắn có quá nhiều danh để bị luận , chỉ riêng cái phong cách ngang ngược phách lối trước kia, Lý Như Mộ không tốn mấy sức đã thuyết phục được nửa triều văn võ cùng ký tấu chương, liệt kê từng trạng của Diêm Tùy.
Hoàng đế cất tấu vào tay áo, không đưa ra quyết định.
Nhưng đúng lúc đó—hậu cung xảy ra biến cố.
Từ khi vương chết, Quý phi luôn ẩn cư không hỏi thế sự. Bỗng dưng ra tố giác Trân phi hạ độc vương, nói vị nhạc kỹ lẳng lơ bám lấy vương gia chính là người Trân phi phái tới.
Quý phi mặc tang phục, tháo trâm, quỳ trước Tử Thần điện, khóc lóc cầu xin hoàng đế rửa oan cho con trai.
Cả triều chấn . Nhưng chẳng ai tin đây là thật—một tần phi không con không thế, hại chết hoàng tử để làm gì?
Chỉ có hoàng đế là rõ.
Bởi vì Trân phi—có con trai.
Việc ấy, bị hoàng đế đè ép xuống.
Nhưng Diêm Tùy—vẫn bị giam vào ngục chiếu chỉ.
Lý Như Mộ lại tới tìm ta.
Ta vẫn cự tuyệt như mọi khi. Nhưng lần này hắn không rời đi, chỉ nhìn ta khó :
“Văn Linh, ta và hắn…”
Chưa kịp nói hết, một thị vệ hớt hải xông vào cắt lời:
“Tấn vương điện hạ, bệ hạ có chỉ khẩn!”
Lý Như Mộ dậy, vừa định bước ra ngoài, lại đột ngột dừng chân, quay ngoắt đầu lại nhìn ta, ánh mắt dao không ngừng.
Một lúc —hắn nắm lấy cổ tay ta:
“Văn Linh, đi với ta.”
21
Lý Như Mộ quả thật rất nhạy bén.
Hắn lập tức nhận ra chuyện Diêm Tùy bị giam vào ngục chiếu chỉ—chỉ là một màn kịch do hoàng đế và hắn hợp diễn.
Vậy nên, hắn chạy trốn.
Mang theo ta.
lưng là kỵ binh truy đuổi gấp rút, hắn đưa ta một mạch chạy về phương Nam, cuối cùng bị dồn đến tận tuyệt lộ—một vách núi cao.
Gió trên đỉnh núi thổi ào ào.
Trường bào của Lý Như Mộ bay phần phật, phong thái như thần tiên.
Hắn đầu nhìn vầng trăng tròn nơi cuối trời thật lâu, rồi khẽ thở dài:
“Nàng thắng rồi.”
Ta không nói gì, chỉ cùng hắn lặng lẽ nhìn ánh trăng kia.
Hắn lại tiếp lời ban nãy:
“Văn Linh, ta vẫn không .”
“ sao Diêm Tùy thì được, còn ta thì không?”
“Chúng ta có thân thế nhơ nhuốc như nhau, dòng máu tôn quý như nhau, tâm địa cũng tàn nhẫn như nhau… sao nàng luôn chọn hắn?”
“ sao với hắn, nàng có thể bao dung, dịu dàng đến thế, còn với ta, mãi mãi chỉ là lạnh nhạt?”
Có lẽ—hắn không thực sự cần một trả lời.
Nhưng ta vẫn đáp:
“Bởi vì hắn—chưa từng ép ta. Còn chàng thì luôn ép buộc.”
Ép ta phải ở lại bên cạnh hắn.
Ép ta phải làm hoàng hậu của hắn.
Hắn ngẩn người.
“Kiếp trước, nàng cũng từng nói vậy… nên kiếp này, ta không ép nàng nữa…”
“Nhưng trong tim ta—đã có Diêm Tùy rồi.”
Hắn bất chợt quay đầu, ánh mắt sáng rực:
“Vậy nếu đời này nàng không mang theo ký ức, nếu ta là người gặp nàng trước—thì nàng sẽ yêu ta chăng?”
Ta không trả lời hỏi đó.
“Trên đời này—làm gì có nhiều chữ ‘nếu’ như thế.”
Ánh mắt Lý Như Mộ tối sầm.
Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, mỗi lúc một .
Hắn lại đầu nhìn vầng trăng:
“Nàng có biết… ta cuối cùng đã chết thế nào không?”
“Không biết. Vì ta chết trước chàng.”
“Thật ra… cũng không sớm hơn bao lâu. Chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.”
22
Lý Như Mộ chết rồi.
Khi Diêm Tùy hạ lệnh không cho quân đuổi theo manh , một tiểu tướng ham lập lại lén kéo cung.
Mũi tên cắm sâu vào người, Lý Như Mộ siết chặt cánh tay đang nắm lấy ta, kéo ta loạng choạng như sắp bị lôi theo hắn xuống vực.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, hắn lại đột ngột buông tay.
Đẩy ta mạnh về phía ngược lại.
Gió thét qua tai, ta được Diêm Tùy lao ngựa tới ôm chặt vào lòng.
Bên tai còn vang vọng nói cuối của Lý Như Mộ:
“Văn Linh, ta xông vào, là để nàng.”
23
Ta chưa từng nghĩ… Lý Như Mộ sẽ xuất hiện trong giấc mơ của ta.
Ta thật sự hận hắn.
Hắn bày mưu Diêm Tùy, rồi mặc kệ ý muốn của ta, ép ta ở lại bên hắn.
Ta ở bên hắn một năm, ám sát hắn không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng thất bại.
Lần nào rút dao, hắn cũng cười mà gạt đi:
“Ta vốn bị sỉ nhục, bị ám sát mà lớn lên. Mấy chiêu này, ta thấy không biết bao nhiêu lần rồi.”
“Đừng nản, không phải lỗi của nàng. Luyện thêm, biết đâu lần thành .”
Ta rơi vào tự buông xuôi.
Ngồi xuống, hỏi hắn rốt cuộc thích ta ở điểm nào.
Rõ ràng ta với hắn hầu như chẳng giao tiếp là bao.
Lý Như Mộ lại cho ta một đáp án không sao nổi:
“Ta thích nàng, chính vì nàng chân thành thích Diêm Tùy.”
Lý do gì kỳ lạ vậy?
Ta nghĩ cả đêm, không nghĩ ra.
Nửa đêm ngồi dậy, châm nến nhỏ, nhỏ sáp lên màn giường, châm lửa.
Ta hơi muốn chết.
Ai bảo hắn lại nhắc đến Diêm Tùy, làm dấy lên ý nghĩ ấy trong ta.
Khi Lý Như Mộ chạy đến, Lâu Trường An đã cháy không thể .
Hắn ngoài điện, trước mặt là cung nữ thái giám quỳ la liệt, hắn xông vào lửa.
Sao có thể?
Đây là Lý Như Mộ.
Kẻ huynh, định mệnh cô độc cả đời.
Nhưng ta không cam lòng.
Gắng chịu cơn bỏng rát, ta chế giễu hắn:
“Lý Như Mộ, chẳng phải ngươi nói ngươi thích ta sao? Chẳng phải ngươi nói không có ngươi cho phép, ta không được chết sao? Vậy ngươi đến ta đi?”
“ ta đi, bệ hạ.”
“Ta đau lắm…”
cuối ấy, ta nói với Diêm Tùy.
Ta sắp chết, mà lại mơ hồ thấy bóng dáng chàng.
dưới tán hoa đồ mi, vươn tay về phía ta.
Ký ức cuối cùng kiếp trước, là tiếng ồn ào chấn :
“Bệ hạ! Bệ hạ! Người không thể—”
24
Ta tỉnh dậy.
Khóe mắt còn đọng một giọt lệ, ta khẽ lau đi.
Bên cạnh vang lên tiếng hừ lạnh:
“Tỉnh rồi à? Ngủ giỏi ghê, Văn Linh. Người đòi thả diều là nàng, diều ta thả, đồ ăn nàng ăn, ăn lại ngủ, một giấc ngủ cả canh giờ. Có lúc ta cũng thắc mắc, nàng khác gì con ‘Pupu’ kia.”
Pupu—là con heo con hàng xóm tặng, không nỡ thịt nên ta nuôi.
Ta uể oải vươn vai, đầu. Người kia tuy miệng lầm bầm trách móc, nhưng vẫn cầm ô che nghiêng, không để nắng chiếu lên mặt ta.
Ta ngồi dậy, hôn nhẹ lên mặt chàng một cái.
“…Giữa chốn đông người.”
Chàng như thể tự nhiên mà đáp:
“Việc tốt nên thành đôi.”
“Nói tiếng người.”
“Còn má bên trái.”
Ta vừa định cúi xuống, nhưng môi còn chưa chạm, thì dừng lại:
“Mơ đi. Sao ta phải thưởng cho chàng.”
Nói nhấc chân bỏ chạy.
Hai năm nay, tính tình và kiên nhẫn của Diêm Tùy đã tốt lên không ít, chỉ có cái tính nhỏ mọn, thù dai là không đổi—nhìn việc chàng rời kinh làm cuối cùng, thu thập chứng của tổ phụ và đại bá, khiến hai người mất chức, buộc tổ phụ phải ôm nhục dọn về Nam Dương, là thấy.
Bị chàng bắt được thì tiêu đời.
Tiếc là chạy không thắng khinh .
Ta vẫn bị chàng bắt, bị vị cựu thống lĩnh Trấn phủ ty đè lên thuyền cỏ lau “trừng phạt” một trận ra trò.
xuôi, chân ta mềm nhũn, chàng cõng ta về.
“Ta nghe trên chợ đồn hôm qua, hoàng đế băng hà. phi tần không con phải tuẫn táng, Trân phi… cũng trong số ấy.”
Chàng khựng lại một chút:
“Ừ.”
Ta tựa đầu lên lưng chàng, không nói gì nữa.
Hai năm trước, Diêm Tùy đưa thi thể Lý Như Mộ về kinh, rồi mang ta về Nam Dương.
Con trai còn lại của hoàng đế rất nhỏ, dù có nuôi dạy, cũng không thể lập Diêm Tùy làm thái tử.
Thân phận của chàng là vết nhơ của hoàng đế.
Vậy nên, Diêm Tùy tự chặt một đốt ngón tay út, tỏ rõ quyết tâm rút khỏi vòng xoáy quyền lực, cũng đổi lấy tự do cho chúng ta.
Chúng ta sống cuộc đời mà xưa kia Trân phi từng mơ muốn cho chàng—
không bị ràng buộc, ăn mặc đầy.
Nghĩ tới đây, ta chợt nhớ ra một việc, ghé vào tai chàng:
“Nói cho chàng tin tốt, chàng—làm rồi.”
Chàng không quay đầu:
“Bảo ta ‘’ à? Kiếp—gì cơ?”
Chàng sững lại, quay phắt đầu.
Ta gật gật đầu.
Chàng ngây ra hồi lâu, đột nhiên luống cuống tay chân:
“Vậy sao còn để ta cõng nàng? Có đè xuống không? Văn Linh! Sao vừa nãy không nói! Ta lỡ vận mạnh thế—nàng không khó chịu chứ?”
Ta bị chàng đổi thành bế bồng mà đi.
Cười mỏi cả vai, ta tựa đầu vào ngực chàng, nghe tim chàng đập mạnh mẽ.
Đây… chẳng phải là một kết thúc rất rất tốt sao?
( Hết )