Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4.

Tan học, tôi mở thoại ra, màn hiện lên chục tin nhắn từ Giản Triệt.

Anh một tấm ảnh đang băng bó phòng y tế, giọng điệu vừa đáng thương vừa trách móc:

【Tiểu Lê, hôm nay anh đánh nhau với bạn học, nó ra tay nặng quá, má anh đau lắm…】

【Tiểu Lê, giờ anh bị thương rồi mà em cũng không chịu trả lời à?】

【Anh làm sai, em có thể nói với anh, anh sẽ xin lỗi mà.】

Thấy tôi mãi không trả lời.

Một lúc sau anh lại thêm một :

【Trước giờ em không như vậy.】

Quả , tôi trước giờ không như vậy.

Tôi nhớ rất rõ, Giản Triệt thích chơi bóng rổ nên không tránh được vài lần xây xát.

Mỗi lần như vậy, anh sẽ như một chú cún con tội nghiệp, vết bầm vết trầy tôi, rồi liên tục spam sticker mặt buồn đáng thương.

Chỉ tôi dỗ dành đủ lâu, anh chịu bật cười gọi tôi, nói là… hết đau rồi.

nên, trước ngày hôm đó, tôi từng nghi ngờ cảm của anh dành mình.

Tôi tiếp tục lướt tin nhắn.

Quá chăm chú…tới mức không để ý phía trước có người.

đâm lưng ai đó, tôi hoàn hồn, cúi đầu xin lỗi:

“Xin lỗi.”

Người kia không phản ứng, tôi muốn rảo bước rời đi thì bất ngờ bị chặn lại.

Ngẩng đầu lên, đập mắt tôi là mắt lạnh buốt đầy giận dữ của Giản Triệt.

“Là cô? Giang Nại Ly.”

5.

“Không có mắt à, đồ con mập?”

Tâm trạng Giản Triệt cực kỳ tệ, anh dụi điếu thuốc đang hút dở, cười khẩy nhìn tôi:

“Nhìn thấy cô tôi nhớ ra, cũng kể từ hôm đó gặp cô, Tiểu Lê bắt đầu giận tôi…”

“Nói xem… cô xui xẻo thế hả?”

Tôi lùi lại hai bước theo bản năng, hoảng hốt.

Lúc này để ý sau lưng anh người bạn, cả Tô cũng đó.

Nghe anh gọi tôi là “con mập”, trong lòng tôi bùng lên cơn giận.

Từ sau định gặp mặt Giản Triệt, tôi cố ăn kiêng, giảm được 12 cân.

Giờ nghĩ lại, vì loại người này mà từ bỏ đồ ăn ngon… quá ngu xuẩn.

“Giản Triệt, tôi không phải con mập.”

Lời tôi nói dõng dạc khiến Tô bật cười thành tiếng.

Cô ta che miệng, liếc tôi khinh :

“Giang Nại Ly, kết quả khám sức khỏe ghi rõ ràng: cao 1m63, nặng 130 cân. Không mập là ?”

“Tôi cao 1m74, chỉ 100 cân thôi.”

Nói rồi cô ta kéo áo lên, khoe vòng eo thon:

“Tôi là vóc dáng .”

“Tôi có nặng hơn cô 50 cân đi chăng nữa, các người cũng không có quyền nói tôi như vậy.”

Có lẽ vì ngày nay tâm trạng lên xuống thất , lần đầu tiên tôi quyết không nhún nhường đối mặt ngoài đời.

Chỉ là… lời tôi nói lại khiến Giản Triệt bật cười như nghe chuyện nực cười nhất thế gian.

“Cô cũng tự tin đấy.”

“Có thời gian cãi lý thì bớt ăn lại đi, lần trước thấy cô căn-tin… cơm suất ba đứa con cũng chắc ăn hết được.”

Hôm đó, tôi chỉ ăn một cái bánh bao, một món mặn một món rau.

Lượng ăn cực kỳ .

Thậm chí vì lời của Giản Triệt, tôi không nuốt nổi, lần đầu tiên lãng phí đồ ăn, đem vứt hết thùng rác.

Tôi hít sâu một hơi.

Muốn kìm lại nghẹn ngào cay xè nơi sống mũi, nhưng trong đầu cứ lặp đi lặp lại ảnh Giản Triệt từng dịu dàng kiên nhẫn với tôi…

Những lời ngọt ngào ấy, đặt cạnh hai chữ “con mập”, bỗng trở nên nực cười.

Cuối cùng tôi không nhịn được, hỏi ra điều mà tôi muốn hỏi từ lâu:

“Giả sử bạn anh có vóc dáng như tôi…”

“Anh cũng sẽ chửi cô ấy là con mập à?”

Không gian lập tức chìm trong sự im lặng chết chóc.

Giản Triệt sững lại, nhìn với tôi từ khinh bỉ chuyển sang kinh ngạc, rồi rối loạn.

Có lẽ anh nhận ra…giọng nói của tôi “Tiểu Lê” giống nhau mức nào.

“Em… lại…”

Nhưng đúng lúc đó, một kẻ bên cạnh phá lên cười:

“Giang Nại Ly, toang rồi nhé. Mày mà cũng dám lấy chị dâu ra so à…”

“Không Giản ca coi bạn như bảo bối hả?”

dứt , tôi bị Tô đẩy mạnh một cái vai.

“Đồ heo mập, gọi mày thì cứ nhận đi. Mày lấy tư cách mà hỏi chuyện bạn của Giản Triệt?”

Lẽ ra tôi có thể giữ thăng bằng nhưng hôm nay ăn uống chẳng ra , cơ thể yếu đi thấy rõ, nên tôi lảo đảo ngã sụp xuống đất.

Cùng lúc đó, chiếc thoại cũng rơi ra ngoài.

Màn sáng lên, hiện đúng khung chat giữa tôi Giản Triệt.

5.

Đất ướt sau cơn mưa, dính bùn nhão nhoẹt.

Tôi không quan tâm cảnh chật vật, chỉ vội đưa tay ra nhặt thoại.

Nhưng nó bị một bàn tay nhặt trước.

Ngón tay Giản Triệt ửng đỏ, run rẩy lật từng tin nhắn.

Mỗi giây trôi qua, vẻ mặt anh lại thêm hoảng loạn, như mặt nạ bị bóc dần từng lớp.

“Giang Nại Ly… thì ra, em sự là Tiểu Lê…”

“Anh… xin lỗi…”

Tôi nghe ra sự bối rối trong giọng nói anh nhưng tôi vẫn vùng dậy trong cơn hoảng hốt.

“Trả đây!”

Tôi giật lại thoại rồi chạy thẳng.

Nước mắt hòa với bùn đất văng lên từ mặt đường, ướt đẫm khuôn mặt tôi.

Tôi … lúc này, tôi hèn hạ nhường nào trong mắt người .

Nhưng trong lòng tôi vẫn tua lại đi tua lại ảnh khuôn mặt Giản Triệt ngập ngừng, mắt đầy day dứt ấy.

Vẻ mặt đó là chứ? Không phải anh nên thấy nhẹ nhõm, rồi càng thêm khinh miệt tôi ? … Tôi không hiểu nổi.

Chạy không màng mọi thứ suốt mười phút, cuối cùng tôi dừng lại một góc ngõ nhỏ.

Chống tay lên đùi thở dốc.

Tôi lấy khăn giấy trong cặp ra, chậm rãi lau sạch nước mắt dính bên tóc mai.

Thôi vậy, bị anh phát hiện rồi… thì cũng lúc phải nói lời chia tay trước.

Tôi mở khung chat với Giản Triệt.

“Chia tay đi” kịp thì…một đôi giày quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

“Tiểu Lê…”

Chàng trai trước mặt đỏ hoe mắt, siết chặt cổ tay tôi.

mắt rơi đúng dòng chữ tôi đang định .

“Đừng chia tay với anh…”

Tôi hít một hơi sâu, muốn giữ tĩnh đối diện với người con trai trước mặt.

Mái tóc bạc ướt mưa dính trán anh, giọng thở gấp do chạy gấp vang lên xen chút khẩn thiết.

“Có lẽ… giữa chúng ta có rất nhiều hiểu lầm.”

“Nhưng Tiểu Lê, nếu anh em chính là Tiểu Lê, anh tuyệt đối sẽ không nói những lời đó.”

“Cả hôm căng tin, đó… em nghe thấy rồi đúng không? Nên sau hôm đó em không thèm trả lời anh nữa…”

“Anh là anh sai rồi… nhưng em có thể…”

Từng giọt nước mắt lăn xuống khuôn mặt góc cạnh của anh.

Vết sưng tím nơi bị thương lại khiến gương mặt anh càng thêm mong manh.

Tôi bao giờ nghĩ, người con trai luôn lạnh lùng, kiêu ngạo trong mắt mọi người như Giản Triệt, lại có lúc hèn mọn cầu xin vậy.

Nhưng tôi gạt tay anh ra, mắt từng hoang mang giờ trở nên kiên định:

“Đừng cơ? Đừng từ bỏ cảm này à?”

Trong mắt tuyệt vọng lóe lên tia hi vọng, anh gật đầu mạnh.

“Giản Triệt, thôi đi.”

“Nếu hôm nay em chỉ là một bạn học của anh, cô ấy sẽ đáng bị các người nhục mạ vậy ?”

“Trước đây em từng nghĩ anh biệt với đứa con trai , tôn trọng con , cư xử văn minh.”

“Nhưng giờ xem ra… cũng chẳng hơn là bao.”

Trong ấn tượng của tôi, từ ngày kết bạn với Giản Triệt, anh luôn với những game thủ :

Không bao giờ chửi team.

Không toxic.

Không nói bậy hay kiểu “ông đây là bố thiên hạ”.

ủng hộ chị họ mình không cưới không sinh.

So với đám đàn ông suốt ngày spam tin nhắn đòi tôi “lộ mặt đi”, anh đúng là một làn gió trong lành.

Nhưng giờ xem lại…có lẽ chỉ là vì anh giỏi che giấu hơn mà thôi.

Đối mặt với một nữ sinh trường học, anh chẳng hề tiếc lời cay nghiệt bóng tối trong mình.

“Không phải vậy đâu Tiểu Lê… anh có thể giải thích mà…”

“Hôm đó bạn anh đùa quá trớn, anh cũng thấy khó chịu… nên nói… anh cũng cảm thấy lời đó là xúc phạm em…”

Giản Triệt càng nói càng rối, đầu óc loạn thành một nùi.

Tôi bật cười, nụ cười tự giễu.

dù là vậy… cũng không bằng chính miệng anh gọi em là con mập mà đau hơn.”

“Đừng nói nữa, Giản Triệt. Mình kết thúc đi.

Anh cứ sống cuộc sống thiếu gia của anh, em sống cuộc đời của em.

Chỉ mong…”

“Anh đừng nói ra chuyện em chính là Tiểu Lê.”

“Coi như… anh chút lương tâm.”

Dứt lời, tôi xoay người bước đi.

Không ngoảnh lại nhìn Giản Triệt thất thần đứng chết lặng tại chỗ.

Chỉ cầm thoại lên, nhấn “Chia tay đi” đang treo trong ô soạn tin.

6.

Giản Triệt mãi không chấp nhận yêu cầu hủy kết đôi trong game của tôi.

Tất cả những liên quan tôi trong tài khoản anh, vẫn bị xóa hay ẩn đi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương