Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ông nội bật cười vui vẻ. ánh nắng mùa đông ấm áp, mỗi nếp nhăn trên gương mặt ông đều cong lên hiền hòa.
“Được, vì Linh Linh, ông nhất định sẽ không bỏ cuộc, sẽ sống thêm vài năm nữa.”
Ngày xuất viện về , trời xanh nắng đẹp. Khóm tường vi vườn rau, gốc nhú lên nhiêu là mầm non xanh biếc. lâu nữa, nó sẽ lại đ.â.m chồi nảy lộc, nở rộ những đóa hoa rực rỡ.
Thực , trên đường trưởng của mỗi cô gái, đều đối mặt với vô vàn những ác ý.
Chúng có thể những gã đàn ông trưởng mang lòng xấu xa, những người thân quen, thậm chí là chính cha mẹ ruột thịt.
Cũng giống như hoa hồng, nào là phấn trắng, nào là đốm đen, rệp, bọ trĩ…
Cần thường xuyên phun thuốc, nâng niu chăm sóc từng chút một. Cuối cùng mới nở những bông hoa rực rỡ chói mắt.
Tôi cũng giống như một khóm hồng vậy. Nhờ có tình yêu thương ông nội ngày ngày tưới tắm, luôn để tâm tình trạng của tôi, tôi mới có thể hồi sinh, rực rỡ ngàn hoa.
thời gian ông nội điều trị, kết quả thi của tôi cũng . Tôi thuận lợi vượt qua vòng sơ tuyển với tích đứng hai của khoa.
Vòng phỏng vấn sau đó cũng diễn suôn sẻ, tôi công theo được người thầy mình ngưỡng mộ. của tôi là một 985 ở tỉnh lỵ.
Bạn cùng phòng từng hỏi tôi: “Sao cậu không thi vào tốt hơn? Bắc Kinh, Thượng Hải, những phố lớn hơn để mở mang tầm mắt?”
Nhưng những phố lớn ấy, lại có ông nội của tôi. Vốn dĩ, tôi định thuê một căn gần cho ông nội. Như vậy, việc khám chữa bệnh hay thăm nom cũng thuận tiện hơn nhiều.
Nhưng ông nội lại nặng tình với mảnh đất quê hương, ông thích sống ở quê hơn. Thời sinh viên, tôi thi lấy bằng lái , nên một chiếc cũ.
Chiều sáu không có tiết , tôi lại lái về, sáng hai lại lái lên . Tôi lái chở ông đi ăn buffet hải sản hai trăm tệ một người, nói dối rằng có ba mươi tệ.
Ông ăn được nhiêu, mỗi nếm một chút. lại tiếc nuối không nguôi: “Tốn mất ba mươi tệ ông ăn được nhiêu, phí tiền quá!”
Tôi cho ông nội một chiếc điện thoại đời mới, ông được cách chơi cờ tướng online.
Ông nghiện trò này lắm. Tôi cách cài đặt chế độ tự động tắt lúc mười giờ rưỡi tối.
Ông nhờ rất nhiều người làng giúp gỡ bỏ cài đặt này. May tôi dặn dò trước, không ai giúp ông cả.
Bất kể gặp món ngon nào, tôi đều cho ông một phần. Giống như ngày xưa, ông cũng luôn dành những món ngon cho tôi.
Tôi đưa ông đi du lịch bằng . Tôi vé hạng thương gia. Cô tiếp viên đẩy đồ ăn , hỏi ông muốn dùng gì. Ông lén lút ghé vào tai tôi, nhỏ giọng hỏi: “Mấy cái này có trả tiền không?”
Tôi lắc đầu, mỉm cười: “Không mất tiền đâu ông ạ!”
Ông liền thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì cho ông mỗi một ít, để ông nếm thử cho biết.”
Sau khi về quê, ông mang chuyện được đi kể cho cả làng nghe suốt hai tháng trời ròng rã.
“ Linh Linh tôi nó khôn lắm, nó được vé khuyến mãi cho tôi, có trăm bạc được đi , cũng đáng lắm!”
Ông vẫn không quen ngồi yên một chỗ. Lại đào xới mảnh vườn rau sau .
Ông dè dặt nói: “Ông không làm việc nặng nhọc gì đâu, là quen tay quen chân , không làm gì là thấy bứt rứt khó chịu. Giờ ông trồng ít rau , mấy tháng nữa là có rau ăn .”
Quả . Mấy tháng sau, tôi được ăn nào là ớt, nào là dưa chuột, nào là cà tím, nào là đậu đũa do chính tay ông trồng.
Ông đắc ý lắm: “Cả làng này có dưa chuột với đậu đũa ông là sai quả nhất thôi đấy. Nửa cuối năm, hay là ông trồng ít lúa nhỉ? nhiêu ruộng mình bỏ hoang hết …”
Thấy tôi đặt đũa xuống, vẻ mặt hơi buồn. Mẹ tôi xua tay nói: “Thôi vô ích thôi, ăn cũng không giúp thêm được đâu, phí của giời.”
, tôi hiểu . Sức khỏe của ông mới là quan trọng nhất.
Ông nội ơi, ông nhất định sống lâu lâu nhé.
Để thấy tốt nghiệp , thấy tìm được một công việc tốt. Để thấy tiểu thuyết viết bán chạy nhiều. Để thấy kết hôn, sinh đẻ cái.
Để thấy hạnh phúc trọn đời, đầy đàn.