Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cơn đau dữ dội mà tôi tưởng tượng lại không đến, ngược lại cảm lồng n.g.ự.c vô cùng mát lạnh thoải mái.
Vẻ đắc ý trên mặt Medusa cũng đột nhiên biến thành : “Ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi là thứ gì? Không, không!”
Cô ta lên rút ra, lại không thể nhúc nhích. Tôi rõ ràng cảm nhận được năng lượng của cô ta bị cơ thể tôi thụ.
Tôi đều ngạc cơ thể mình là hố không đáy sao? thụ nhiều năng lượng tà quỷ quái như vậy, thật sự không bị nổ tung mà c.h.ế.t sao?
Dưới ngày càng của Medusa , một bóng người cao lớn mặc vest, lặng lẽ đáp xuống trước mặt tôi.
Là La Diêm.
Anh ấy trạng thái của tôi và Medusa lúc này, đôi mắt sâu thẳm tôi với vẻ phức tạp: “Trách anh, trúng kế điệu hổ ly sơn, về muộn rồi.”
23
Tôi đến khóe miệng giật giật, lớn mắng: “Anh thở dài cái gì, mau cứu em đi!”
La Diêm trong mắt đầy vẻ lực: “Em chắc chắn là em cần anh cứu?”
Tôi thất sắc. Ý của La Diêm là, tôi hết cứu được rồi?
“Không phải, em cảm bây giờ tình hình vẫn ổn, chắc là vẫn có thể cấp cứu được chứ?”
nói thì…
“A!”
Medusa lên một thảm thiết, tan thành tro trước mặt tôi. Đồng thời, vô số luồng sức mạnh hùng hậu tràn vào cơ thể tôi.
Tôi phát hiện cơ thể mình giống như một bức tường, từng chút một hóa thành tro .
Tôi cứ thế hồn bay phách tán rồi.
Tôi giận mắng La Diêm: “Anh là đồ quỷ lừa đảo, nói gì mà mệnh đăng hộ mệnh tắt, là cứ ở nguyên tại chỗ đợi anh đến cứu, anh cứ thế em tan thành tro sao? Anh là đồ khốn, ngay cả cơ hội biến thành quỷ em cũng không có. La Diêm, anh cứ nhớ đấy, dù em có tan thành tro , cũng kéo anh làm đệm lưng!”
Tôi giận lao về phía La Diêm, siết chặt cổ anh ấy.
giây tiếp theo, tôi phát hiện mình vẫn còn nguyên vẹn, còn mặc một chiếc áo dài màu đỏ. Tôi vội vàng cúi cơ thể mình. Không biết lúc nào, tôi lại mặc một bộ hồng bào phức tạp. Mái tóc dài đến eo cũng bay trong gió.
Tôi cả người ngây ra. Tôi bị làm sao vậy!
Đột nhiên, một kèn xô-na vang dội xuyên thấu trời đất, bỗng dưng xuất hiện. Tôi một đội hình nhân giấy mặc áo choàng đỏ, thổi kèn xô-na, khiêng kiệu đến chỗ tôi.
Đến gần tôi, tất cả đều quỳ xuống, đồng thanh cung kính lớn: “Cung nghênh chủ nhân hồi cung.”
Mà trong tôi, tràn vào vô số ký ức.
24
Thì ra, tôi vốn là chủ nhân của Thâm Uyên. Vì lạc vào luân hồi đạo mà đến nhân .
Tôi được sinh ra nơi tối tăm nhất dưới vực sâu, nơi oán khí nặng nề nhất tích tụ. Ngay khi tồn tại, tôi mang theo hắc ám vô hạn. khi thai, thân xác con người quá yếu ớt. Chỉ cần thụ quá nhiều oán khí, quỷ khí, hay tà khí của nhân , sức mạnh tiềm ẩn trong tôi bị đánh thức cứ lúc nào và làm nổ tung thân thể này.
Khi tôi vừa chào đời, La Diêm đặt một pháp bảo vào cơ thể tôi để tạm thời áp chế nguồn tà khí oán hận ấy. Đến khi trưởng thành, anh ấy nói tặng tôi một chiếc mệnh đăng hộ mệnh, thực chất cũng chỉ là một pháp khí khác để khống chế năng lượng trong người tôi.
Chỉ tiếc, vì chuyện Phật bài lần này mà tôi lạc vào quỷ vực do Medusa tạo ra. Trong lúc nguy nan, sức mạnh trong tôi bùng phát, thụ toàn bộ năng lượng của Medusa và quỷ vực của cô ta. Thân xác con người không chịu nổi gánh nặng ấy, thế là tôi trở lại hình dạng ban .
“Uyên chủ, nếu mắng đủ rồi thì em có thể bỏ khỏi cổ anh được không?”
La Diêm lên , giọng vẫn nhàn nhạt như mọi khi.
Lúc này tôi mới nhận ra mình siết chặt cổ anh ấy. Tôi cười gượng, vội vàng buông , còn vỗ vỗ trên vai anh ấy: “Hiểu lầm thôi, chỉ là hiểu lầm.”
25
La Diêm dường như hoàn toàn lực với tôi, chỉ bình tĩnh nói một câu: “Đi thôi, nên trở về rồi. Em không nên ở lại nơi này quá lâu, ảnh hưởng đến trường ở đây.”
Vừa nghe phải quay lại vực sâu, tôi lập không cam lòng. Mười tám năm sống ở nhân chưa đủ, tôi còn chưa tận hưởng bao nhiêu mà phải quay về nơi u tối kia.
Nghĩ vậy, tôi liếc bóng lưng anh ấy một cái đầy mãn, rồi mới chậm rãi bước tới, cùng anh ấy xuyên qua hư không.
Đi được vài bước, tôi vẫn không nhịn được mà buông lời châm chọc: “Đường đường là Diêm Vương mà lại bị một Medusa điệu hổ ly sơn, anh không … mất mặt à?”
La Diêm chẳng hề tỏ ra giận, ngược lại còn bình thản đáp: “Nếu giận cá c.h.é.m thớt thì em cứ việc. quan tâm đến thể diện của anh như thế, coi chừng khiến anh hiểu lầm đấy. Dù sao thì… cũng có người từng nói để anh đợi năm năm.”
Câu nói ấy khiến tôi nghẹn họng. Nghĩ lại lúc trước mình ngu ngốc đến mức suýt chút nữa chiêu mộ một con quỷ để kết , tôi chỉ đập vào tường. Mà phiền nhất là, dù giờ tôi khôi phục thân phận, mối đó vẫn còn hiệu lực.
Tôi chợt nảy ra một ý, liền phản bác: “Hừ, tiếc là bây giờ chẳng còn chút giá trị nào. Ai bảo có người từng khoác lác là bảo vệ tôi sống thọ trăm tuổi, vậy mà bị vả mặt nhanh như chớp.”
La Diêm vẫn giữ vẻ điềm nhiên, thong thả nói: “Nếu em vẫn quay lại nhân , anh có cách. Chỉ là, phải tiếp tục.”
Tôi im lặng thật lâu, không đáp lời.
26
Khi tôi quay lại lớp, lập kéo tôi ra một góc, trước ngó rồi lo lắng hỏi:
“Oánh Oánh, tuần rồi cậu đi đâu vậy? Cậu có biết tớ lo lắng đến mức nào không! Tớ nghe nói hôm thứ sáu khi tan học, Lý Uyển Đình dẫn mấy người chặn đường cậu. đó họ bị phát hiện nằm trong hẻm, ai cũng thoi thóp, đến giờ vẫn còn nằm viện, thậm chí có hai người bị điên, cứ la là quỷ. Cậu thì sao? Không sao chứ?”
Lòng tôi khẽ ấm lên. giác cảm , nếu vì ở lại nhân mà phải tiếp tục với La Diêm… thì cũng không hẳn là một cái giá quá lớn.
Tôi mỉm cười lắc : “Không sao, tớ có việc đột xuất phải lên thành phố, họ không chặn được tớ đâu.”
lúc này mới thở phào, rồi ghé sát lại nói nhỏ: “Cậu biết không, có chuyện rất kỳ lạ. Tối thứ sáu tuần trước, không hiểu sao Phật bài của mọi người đều bị nứt. Có nhiều người đổ bệnh, người thì gặp xui, lạ là… không ai c.h.ế.t nữa cả. Có phải là hết chuyện rồi không?”
Tôi gật . Tất cả tà khí trong Phật bài bị tôi thụ, đương nhiên là không còn gì nguy hiểm nữa.
lập tươi rói: “Vậy thì tốt rồi! này nhất định không được đụng vào mấy thứ đó nữa. À đúng rồi, sắp thi đại học rồi, tụi mình cùng ôn tập rồi thi vào một trường nha! Dù sao cấp ba cũng cực quá rồi, đại học chắc vui hơn nhiều.”
chuông vào lớp vang lên.
Ngay giây , cả lớp xôn xao, mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía cửa.
Ngoài cửa, La Diêm mặc vest cao cấp, đeo kính gọng vàng, cầm hai cuốn sách, tốn bước vào lớp.
Ánh mắt anh ấy lướt một vòng, rồi dừng lại nơi tôi ngồi. Một thoáng, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.
Anh ấy nói với cả lớp:”Chào các em, hôm nay thầy là giáo viên dạy thay môn Toán.”
Khóe môi tôi cũng giác cong lên.
Cuộc sống cấp ba… hình như cũng không tệ lắm.
– Hết –