Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Ban đầu, Kỷ Tùng còn khó chịu, thường xuyên than phiền với tôi về cô ta:
“Nếu nói ai là kiểu con gái khó ưa nhất, thì chính là Chu Tình.”
Nhưng mấy chuyện như vậy lặp đi lặp lại không lâu, Kỷ Tùng bắt đầu thay đổi.
Mỗi lần mang đồ cho tôi, lại có thêm một phần.
“Này, cô bạn cùng phòng nghèo khổ Chu Tình của em chắc sống cũng chật vật, cho cô ta một phần từ thiện đi.”
Về sau, anh gọi cô ta là Tình Tình, còn Chu Tình thì gọi anh là A Tùng.
Sinh nhật năm nhất của tôi,
Kỷ Tùng khoác vai cô ta,
trước mặt mọi người tuyên bố rằng từ nay cả hai chúng tôi đều có thêm một người em gái tên Tình Tình.
Chu Tình cười rạng rỡ:
“Em gái gì chứ, gọi là huynh đệ thì đúng hơn!”
Cứ mở miệng lại là câu quen thuộc:
“Trần Trần, chị đừng hiểu lầm, chỉ là kết nghĩa thôi mà.”
Sau đó, làm huynh đệ một thời gian,
Kỷ Tùng bỗng một ngày bảo với tôi:
“Từ trước đến nay, tình cảm anh dành cho em không phải là tình yêu nam nữ.”
Chúng tôi chia tay.
Kỷ Tùng và Chu Tình yêu nhau một trận kinh thiên động địa.
Cuối cùng kết thúc bằng việc Chu Tình theo giáo sư hướng dẫn ra nước ngoài.
Ông cụ Kỷ nổi trận lôi đình, đánh anh một trận thừa sống thiếu chết.
Kỷ Tùng lê tấm thân đầy thương tích, quỳ trước cửa nhà tôi suốt một đêm.
Mưa làm vết thương rỉ máu.
Trong cơn mê man ở bệnh viện, anh không ngừng gọi tên tôi, cầu xin tôi tha thứ.
Khi đó mẹ tôi ôm tôi khuyên nhủ:
“Trần Trần à, đàn ông ai mà chẳng có lúc hồ đồ, đừng giận nữa.”
Còn ba tôi thì mặt đen như than,
mắng tôi không hiểu chuyện,
bảo không cho Kỷ Tùng vào nhà khiến anh phải nhập viện vì bị dầm mưa.
Cuối cùng tôi không nỡ buông bỏ mối tình đã theo tôi từ bé.
Nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ, đính hôn với anh.
Không ngờ, giờ đây Chu Tình quay về.
Cả hai người họ lại muốn diễn lại màn dây dưa khi xưa ngay trước mặt tôi.
8
Chị Trương chọn một quán trà nhẹ nhàng thanh nhã.
Nửa tháng không gặp, cả hai chúng tôi đều bị “chuyện mới” cuốn lấy.
Nhưng chị ấy thì mắt thâm quầng, tóc rối, quần áo lôi thôi.
Còn tôi thì bình tĩnh, mặc một chiếc váy len màu be dịu dàng, phối thêm một sợi dây chuyền len thủ công hình quả cà phê, vừa thanh lịch vừa trang nhã.
Ăn một miếng điểm tâm, tôi nuốt viên dưỡng thai.
Cuối cùng chị Trương không nhịn được nữa, hỏi:
“Tiểu Trần, có phải hôm đó tôi nghe nhầm không, Tiểu Kỷ ngoại tình thật à…?”
Tôi lắc đầu:
“Chị không nghe nhầm đâu.”
Chị Trương nhăn mặt khó hiểu:
“Vậy thì tôi không hiểu. Tôi thì chỉ muốn đi phá ngay lập tức, còn em, em tính sinh con cho một gã bẩn thỉu như vậy thật à?”
Tôi bình thản vuốt nhẹ tay chị, hỏi lại:
“Chị Trương, chúng ta quen nhau lâu vậy rồi, theo quan sát của chị, em từng làm chuyện gì mà không chuẩn bị trước chưa?”
Ánh mắt chị đầy nghi ngờ.
Tôi lấy từ túi ra bản thỏa thuận hôn nhân mà nhà họ Kỷ ký với tôi trước cưới.
9
Trong thỏa thuận hôn nhân có ghi rõ, nếu một bên ngoại tình, toàn bộ tài sản của bên đó sẽ thuộc về đứa con chung.
Chị Trương há hốc mồm ngạc nhiên:
“Các gia đình lâu đời như các em đúng là khác biệt thật. Tụi nhà giàu mới như bọn chị có vắt óc cũng chẳng nghĩ ra cách này.”
Tôi cười khổ:
“Hôn nhân chỉ là một hình thức ràng buộc lợi ích giữa hai dòng họ thôi.”
Hôn nhân hào môn rất sợ yếu tố bất định như ly hôn, nên mới nghĩ ra cách này để bảo đảm.
Nhưng bản thỏa thuận đó thật ra cũng đầy tính toán.
Chỉ khi đã sinh con, điều khoản ấy mới có hiệu lực.
Mà một khi đã có con, đa số phụ nữ – nhất là phụ nữ bình thường – sẽ không dễ dàng ly hôn.
Chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, làm sao có thể nhẫn tâm để con mình không có cha?
Tôi lại nhớ tới mẹ mình.
Khi còn trẻ, ba tôi từng ăn chơi trác táng, mẹ tôi chịu nhiều tủi nhục đều đến than thở với tôi.
“Trần Trần, mẹ nhịn tất cả cũng là vì con và các anh, mẹ không muốn tụi con không có cha.”
Khi ấy tôi còn nhỏ, chỉ thấy căm giận thay mẹ.
Nhưng giờ lớn rồi, tôi có cái nhìn khác.
Tôi không muốn trở thành một người phụ nữ “bình thường”.
Chị Trương xem xong thỏa thuận, đưa trả lại tôi, mặt mày ủ rũ:
“Tiểu Trần, chị không có được sự bảo đảm như em.”
Tôi an ủi chị:
“Nghĩ kỹ vào, chuyện này tuy không nên kéo dài, nhưng cũng không thể vội vàng quyết định…”
Tôi còn chưa nói dứt lời, chị Trương đã ngắt ngang:
“Tôi không cần nghĩ! Đàn ông bẩn như thế, tôi thà chết cũng không sinh con cho hắn!”
Tôi vừa ăn xong há cảo tôm, chùi miệng:
“Được, nếu chị đã quyết tâm rồi thì không nên chần chừ. Hôm nay tôi đi cùng chị, phá thai.”
10
Trên đường đi, nói trước là chị phá thai, tôi khám thai.
Trước cửa khoa sản, vừa có một cô gái từ phòng tiểu phẫu đi ra, sắc mặt tái nhợt.
Bên cạnh còn một người ngồi xổm dưới đất, ôm đầu gối, mặt vùi xuống, trông thật khổ sở.
Khi đến lượt, chị Trương bỗng nắm chặt tay áo tôi.
Mặt chị tái nhợt, bàn tay khẽ run.
Tôi thì thầm hỏi:
“Sao vậy? Không muốn vào nữa à?”
Chị cắn môi, kéo tôi sang cầu thang thoát hiểm gần đó.
Ở đó không có ai, chị ngồi phịch xuống ghế dài, úp mặt khóc nức nở.
Tôi bước đến ôm lấy chị, nhẹ giọng vỗ về:
“Đừng kìm nữa, có gì cứ nói với em.”
Chị Trương dựa vào vai tôi, giọng run rẩy:
“Tiểu Trần, chị hận lắm! Chị không cam tâm! Thể trạng chị vốn không thích hợp mang thai, tiêm không biết bao nhiêu mũi kích trứng mới có được đứa bé này, không ngờ lại thành ra thế này… Nếu là em, em nỡ bỏ sao?”
“Còn nữa, chị đã lâu không có thu nhập riêng. Lão Trương mấy năm nay tìm cách tước hết quyền kiểm soát công ty của chị. Đứa con này là thứ duy nhất giữ chân được hắn. Mất hắn, chị biết sống sao đây?”
Chị vừa nói vừa nghẹn ngào.
Tôi thở dài, lau nước mắt cho chị:
“Vậy mới đúng. Những chuyện này, chị nên suy nghĩ thật kỹ, chứ không phải cứ hở ra là đòi phá thai.”
“Tiểu Trần, em…” chị ngẩng lên.
“Chị tưởng nói phá là phá được liền à?” Tôi cười nhẹ, “Cũng cần đặt lịch trước chứ. Nhưng người ta chỉ khi bị đẩy đến đường cùng mới tỉnh táo. Em cố tình ép chị đi là vì thế. Giờ chị bình tĩnh rồi, mình cùng tính tiếp. Với lại, từ giờ đừng gọi là chị Trương nữa.”
“Gọi chị là… chị Vy!” Chị Vy ôm chầm lấy tôi.
Ổn định tinh thần xong, chúng tôi đi khám thai.
Không ngờ, vừa bước ra khỏi thang máy vài bước, lại gặp Kỷ Tùng.
Anh ta đang đỡ một cô gái bị chảy máu chân, xếp hàng trước cửa khoa ngoại.
Cả hai đều mặc đồ thể thao.
Cô gái khoác áo của Kỷ Tùng, nhưng vẫn không giấu được thân hình nóng bỏng.
Là Chu Tình.
“Có phải tên Tiểu Kỷ nhà em không kia kìa!”
Chị Vy vừa bình tĩnh lại lập tức nổi cơn giận.
Lao thẳng đến trước mặt bọn họ.
Tát cho Chu Tình một cái trời giáng.
“Mọi người nhìn đi, con tiểu tam này đây!”
Tiếng chị vang lên làm người xung quanh lập tức bu lại.
Chu Tình ôm mặt, nước mắt rơi lã chã.
Giữa lúc hỗn loạn, Kỷ Tùng còn chưa kịp nói gì,
một chàng trai tay cầm chai nước khoáng đã chạy tới.
“Cô nói ai là tiểu tam?”
11
“Đúng là náo nhiệt thật đấy, cậu là ai?” Chị Vy hỏi chàng trai.
“Tôi là học trò của cô Chu, tên Cố Minh! Cô Chu là người tài giỏi xuất chúng, sao có thể để các người vu khống thế này?”
Cậu ta cao ráo, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Tôi gần đây đã tìm hiểu sơ về tình hình sau khi Chu Tình về nước.
Cô ta đang làm giảng viên tại một trường đại học.
Cậu trai này chắc là sinh viên của cô ta.
“Cô ta tài giỏi?”
Chị Vy cười khẩy, “Cô ta là cặn bã! Hắn có vợ rồi mà hai người họ còn thân mật như vậy, tính là gì đây?”
Chị chỉ tay lia lịa, chĩa vào cả Kỷ Tùng và Chu Tình.
Tôi là người bị bắt gian nhưng chị Vy lại là người phẫn nộ hơn cả.
Cảnh tượng đến mức buồn cười.
“Chị hiểu nhầm rồi! Tôi bị thương không đứng vững! Gặp lại bạn học cũ ở phòng gym, anh ấy tốt bụng đưa tôi đến bệnh viện thôi, chị đừng vu oan người ta!”
Chu Tình nước mắt lưng tròng, giọng mếu máo kể khổ.
Kỷ Tùng lập tức rút tay khỏi vai cô ta, lạnh lùng quát với đám đông:
“Hiểu lầm thôi, có gì đáng xem đâu, giải tán đi.”
Tôi bật cười khẩy:
“Kỷ Tùng, anh luôn bảo bận, chưa từng đi khám thai với tôi, thì ra bận là bận chuyện này à?”
Kỷ Tùng bước lại gần tôi, tỏ vẻ quan tâm:
“Gần đây anh áp lực nhiều việc quá, nên mới chăm đến phòng tập, ai ngờ lại gặp Chu Tình bị thương, thật sự chỉ là tình cờ thôi.”
“Lần trước say rượu, lần này tình cờ? Cũng kỳ lạ quá nhỉ,” tôi cười nhạt, chỉ vào chiếc áo khoác trên người Chu Tình:
“Chiếc áo thể thao đó là tôi tặng anh đấy.”
Nghe vậy, Kỷ Tùng giật phắt lấy áo.
Chu Tình bên trong mặc một chiếc áo croptop bó sát, khoe vòng một vòng hai lồ lộ.
Gặp gió lạnh, cô ta rùng mình.
Cậu sinh viên tên Cố Minh vội cởi áo khoác của mình choàng lên người cô ta, mở nắp chai nước đưa tới:
“Cô giáo, uống chút nước đi cho bình tĩnh.”
Chu Tình đẩy chai nước ra, nước mắt nước mũi lưng tròng, lảo đảo bước tới trước mặt tôi.
“Trần Trần, hồi đại học chúng ta còn là bạn cùng phòng, chị tin em đi, tụi em thật sự không có gì cả, áo khoác là A Tùng thấy em lạnh nên mới…”
“Cô giáo, không cần phải giải thích! Người ngay chẳng sợ bị vu oan!”
Cố Minh kéo Chu Tình ra sau.
Kỷ Tùng cũng kéo tay tôi:
“Trần Trần, anh đi khám thai với em.”
Ba người này đúng là có thể diễn nguyên một vở kịch.
Tôi thấy dạ dày trào lên cơn buồn nôn:
“Không cần, anh cứ ở lại đây đi.”
Tôi hất tay anh ta ra, kéo chị Vy rời đi nhanh chóng.
Chị Vy vừa đi vừa hả hê:
“Lần trước con tiểu tam họ Trương trốn mất, giờ tát được con tiểu tam của Kỷ Tùng cũng coi như giải tỏa bức xúc rồi!”
Tôi vừa buồn cười vừa bất lực.
Chị Vy cảm khái:
“Tiểu Trần, em thật sự giỏi chịu đựng. Em không giận chút nào sao?”
“Từng giận rồi, giờ chỉ muốn giải quyết mọi chuyện.” Tôi thở dài:
“Chu Tình quay về, có khi là ông trời đang giúp em. Em với Kỷ Tùng, thật ra đã sớm chịu đủ rồi.”
12
Khi mới kết hôn với Kỷ Tùng, tôi đầy ắp niềm vui và hy vọng—
Dù từng có gián đoạn, nhưng cuối cùng tôi cũng cùng người mình yêu đi từ áo đồng phục đến váy cưới.
Tôi nỗ lực vun đắp cho mối quan hệ giữa chúng tôi.
Kỷ Tùng có bệnh phổi nhẹ, tôi kiên trì nấu canh lê dưỡng phổi cho anh quanh năm.