Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhưng nhân quả đã định, lời tôi nên nói – đã nói xong.
Quyết định là của ông.
Một phút trôi qua.
Ông vẫn bất động.
Hai phút… thần sắc bắt đầu giằng xé.
Ba phút… trán rịn mồ hôi lấm tấm.
Tôi không nói, chỉ ngồi đong đưa thoải mái trên xích đu.
Mười phút trôi qua…
Mồ hôi của ông đã thành từng giọt to như hạt đậu.
Tôi vẫn im lặng.
Ông không dám nhìn tôi nữa.
Cuối cùng, nghiến răng…
Ông cúi người, nhặt lấy viên đan dược… nuốt vào.
“Đại sư! Tôi tin chị.
Xin chị hãy cho người nhà tôi được đầu thai!”
Ông quỳ xuống.
Lần này, là sự tín phục tuyệt đối – từ linh hồn đến trái tim.
Ông đã chọn đúng.
8
Tôi bảo ông ấy dựng lại linh đài.
“Giờ kể tôi nghe chuyện giữa ông và cháu gái đi.”
Tôi lên tiếng hỏi.
Ông ấy kể không sót một chi tiết nào.
Năm Vương Giai Giai lên năm, gia đình có thêm đứa em trai.
Từ đó, cô bé trở thành kẻ bị chán ghét.
Hết bị bỏ lại giữa chợ, đến bị vứt ngoài đồng khi làm việc nhà, thậm chí thường xuyên bị đói, bị đánh đập.
Bà nội còn từng nói, nếu không phải phạm pháp, thì đã sớm đẩy xuống sông cho chết đuối cho xong.
Nhà họ Lý chỉ cần đứa con trai – đứa “có gốc rễ” – chứ không cần con gái ăn bám.
Chính Vương Đức Niên đã bắt gặp cảnh Giai Giai bị đẩy xuống sông.
Ông lập tức nhảy xuống cứu cô bé lên.
Khi ông đi tìm chị gái mình – mẹ của Giai Giai – thì bà ấy cầu xin ông nuôi con gái giúp.
Bà ta nói: “Chú mày lấy vợ hai năm rồi mà vẫn chưa có con, biết đâu nuôi đứa nhỏ này lại có lộc, sớm có con.”
“Đổi tên nó, đưa vào sổ hộ khẩu nhà chú, coi như chị xin chú.”
Vương Đức Niên không nỡ nhìn một đứa bé bị vùi dập như thế.
Vợ ông ấy cũng bảo Giai Giai là đứa ngoan, dễ thương, rất thích nuôi nó.
Thế là từ đó, Giai Giai lớn lên trong nhà họ Vương.
Dĩ nhiên, cô bé đã năm tuổi, nên vẫn còn nhớ mọi chuyện.
“Sau này nhà tôi khá giả hơn, Giai Giai cũng có thể kiếm tiền rồi.
Gia đình chị tôi lại muốn đón nó về.”
“Chẳng qua là vì thằng cháu trai, ai cũng hiểu mà.
Nhưng nhà tôi không đồng ý, chính Giai Giai cũng bảo: nó chỉ xem tôi là bố.”
Trong giọng kể của Vương Đức Niên, Giai Giai là một người con gái ngoan, biết điều và có lòng biết ơn.
Cũng chính vì vậy mà tôi mới chịu giúp cô ấy rửa nhà.
Thế nhưng, bây giờ khi tôi quan sát qua âm trạch này, và tính thử bằng tay…
Tôi e rằng chuyện này không đơn giản như vậy.
“Đại sư, người hại nhà tôi… thật sự là Giai Giai sao?” – Vương Đức Niên run rẩy hỏi.
Ông đã phải dồn rất nhiều can đảm mới nói ra được câu ấy.
Nhưng nếu dám hỏi, tức là cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
“Chưa chắc chắn.
Chuyện này cần có thêm bằng chứng.
Tôi chỉ nói: có khả năng có liên quan đến cô ấy, chứ không khẳng định là do cô ấy làm.”
Câu nói ấy chẳng thể an ủi ông chút nào.
Bởi vì trong ba người mà tôi đã liệt kê – ngoài việc thành quỷ phó – đều là những người thân cận nhất với ông.
Ai cũng khó chấp nhận được điều đó.
Nhưng ai là hung thủ, cũng đều phải tìm ra.
Ở trong biệt thự, tôi vẽ mấy lá bùa khác nhau, bảo Vương Đức Niên dán ở bốn góc Đông – Tây – Nam – Bắc.
Sống được hai ngày…
Cuối cùng Giai Giai cũng quay lại.
Cô ấy chở theo đúng hai người tôi yêu cầu: bà Vương Phượng Liên và Trương Gia Hùng.
Cả hai sắc mặt đều rất khó coi.
Vừa xuống xe, Vương Phượng Liên đã chìa tay ra:
“Con ranh thối! Mày nói rồi, về một ngày trả tao một vạn.
Giờ tao tới rồi, trả tiền trước đi!”
“Chị.” – Vương Đức Niên đứng ở cửa gọi một tiếng.
“Mày là ai mà gọi chị? Tao chẳng có đứa em trai nào già thế này!” – Vương Phượng Liên gào lên.
Trương Gia Hùng thì vừa nhìn rõ mặt đã chết lặng.
Anh ta lao đến ôm lấy Vương Đức Niên:
“Anh em! Tóc cậu… cậu làm sao vậy?”
“Hôm trước tôi đến đưa tiền, cậu vẫn còn khỏe mà!”
Vương Phượng Liên ngớ người, không tin nổi hét lên:
“Đức Niên?!”
“Ừ.” – Ông trả lời.
Giọng quen thuộc vang lên trong biệt thự.
Cả hai người bỗng sụp đổ, đồng loạt nắm lấy Vương Đức Niên mà hỏi han.
Sao tóc lại bạc trắng chỉ sau một đêm.
Khi họ hỏi đủ rồi, tôi cũng đã dựng xong linh đài.
“Tôi hỏi này: mấy thỏi vàng các người trao đổi đâu rồi, đưa ra đây.”
9
“Thỏi vàng gì cơ? Con nhỏ này nói nhảm cái gì thế hả?”
Vương Phượng Liên gắt ầm lên.
Tiểu Vướng nhíu mày, theo bản năng hỏi tôi:
“Chị Diêm, có phải chỉ cần lấy được thỏi vàng ra, thì người nhà cậu ấy mới có thể đầu thai không?”
“Phải.”
Tôi gật đầu.
Vương Đức Niên nhìn Tiểu Vương , tia hy vọng cuối cùng trong lòng ông ấy chợt tan biến.
Tôi chưa từng nói ra chuyện thỏi vàng.
Nếu Tiểu Vương tự mình thốt ra điều đó… vậy tức là cô ấy cũng dính líu đến chuyện này.
“Tôi đi lấy ngay đây!”
Cô ấy vẫn còn nhớ lời tôi dặn trước đó: đừng hỏi, chỉ cần làm theo.
Cô ấy đứng dậy đi ngay.