Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Và một cảm xúc khó diễn tả thành lời.
Cho đến một chiều, ba ngày sau ca mổ.
Nắng nhạt xuyên qua cửa sổ phòng bệnh.
Chiếu nhẹ lên ga trải giường.
Tôi đang khom người.
Cố kéo chiếc chăn bị tuột xuống lên lại cho bà.
Vì tư thế không thuận tiện.
Chiếc xe lăn lắc nhẹ một chút.
Tôi vội chống tay lên mép giường để giữ thăng bằng.
Ngay khoảnh khắc đó.
Một bàn tay gầy guộc.
Lạnh buốt, run rẩy.
Bỗng nắm chặt lấy cổ tay tôi.
Tôi giật mình ngẩng lên.
Bắt gặp ánh mắt của mẹ.
Đôi mắt đục ngầu ấy.
Giờ đây đầy nước mắt.
Những giọt lệ to tròn.
Lăn dài trên gò má nhăn nheo của bà.
“…Tình Tình…”
Bà gọi khẽ.
Giọng nghẹn ngào.
Đôi môi khô nứt run rẩy.
Gọi tên thân mật thuở nhỏ của tôi.
Cái tên ấy.
Đã hơn mười năm rồi tôi không nghe ai gọi.
“Mẹ… hồ đồ quá rồi…”
Bà siết chặt cổ tay tôi.
Lực mạnh đến mức bất ngờ.
Như thể dồn hết sức bình sinh.
Nước mắt tuôn như suối.
Nức nở không thành tiếng.
“Mẹ… có lỗi với con…”
“Mẹ… không ra gì…”
“Mẹ mù mắt… tim cũng mù…”
“Để con phải chịu… bao tủi nhục… khổ sở…”
“Mẹ… xin lỗi con…”
Tất cả những tổn thương, uất ức chôn chặt bao năm.
Bị câu xin lỗi muộn màng ấy đánh bật ra khỏi lòng ngực.
Mũi tôi cay xè.
Nước mắt cũng rơi lã chã.
Tôi không nói gì.
Chỉ lật ngược tay lại.
Nắm chặt lấy bàn tay gầy guộc, lạnh lẽo ấy.
Thật chặt.
Như thể muốn truyền hết hơi ấm đã mất suốt bao năm.
Hai bàn tay của mẹ con tôi.
Cứ thế nắm lấy nhau.
Lặng lẽ rơi nước mắt.
Trong ánh nắng nhàn nhạt buổi chiều.
Tất cả oán hận, khoảng cách.
Dường như ở khoảnh khắc ấy.
Bị nước mắt nóng bỏng cuốn trôi.
Lộ ra bên dưới.
Là mối dây máu mủ thiêng liêng.
Dù từng bị tổn thương.
Nhưng cuối cùng.
Vẫn chưa từng đứt đoạn.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Trong nước mắt và sự tha thứ không lời.
Ngày mẹ xuất viện.
Phương Kiến Quân cuối cùng cũng xin được nghỉ.
Anh lặng lẽ lái xe đến đón mẹ.
Âm thầm chất hành lý lên xe.
Lại giúp tôi nâng xe lăn vào cốp.
“Chị… cảm ơn chị…”
Anh cúi đầu.
Giọng khàn khàn.
Mẹ nắm lấy tay tôi.
Không chịu buông.
“Tình Tình… về nhà với mẹ vài hôm được không?”
Ánh mắt bà đầy mong chờ.
Còn mang theo một chút dè dặt.
“Con gái à… để mẹ nấu cho con những món hồi nhỏ con thích ăn nhé…”
Tôi nhìn mẹ.
Lại quay sang nhìn tòa nhà quen thuộc ngoài cửa xe.
Khu nhà Phong Lâm Viên.
Là nhà của tôi.
Ở đó có ánh nắng của tôi.
Có chiếc xe lăn.
Có bàn làm đồ thủ công.
Và còn có niềm kiêu hãnh độc lập vừa mới chớm nở.
Tôi khẽ lắc đầu.
Mỉm cười với mẹ, dịu dàng nhưng kiên định.
“Mẹ à, mẹ vừa xuất viện, cứ nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Con ở đây… thật sự rất ổn.”
“Mẹ yên tâm.”
“Con sẽ thường xuyên đến thăm mẹ.”
Ánh mắt mẹ thoáng tối lại.
Nhưng rồi lại gật đầu đồng tình.
“Được… được… con sống tốt… mẹ yên tâm rồi…”
Mẹ nắm chặt tay tôi.
Rồi lưu luyến buông ra.
Chiếc xe lăn bánh rời đi.
Tôi quay xe lăn.
Trở về căn phòng nhỏ tràn ngập ánh nắng của mình.
Trong lòng có một sự bình yên chưa từng có.
Tin tức về Vương Tú Quyên.
Lâu lâu lại truyền đến.
Sau mười ngày bị tạm giam hành chính.
Cô ta dường như đã hoàn toàn biến mất.
Người thì nói cô ta vào Nam làm công nhân.
Người khác lại bảo tinh thần cô ta có vấn đề.
Đã bị đưa vào viện tâm thần.
Lại có người nói cô ta sa ngã hoàn toàn.
Đang sống vạ vật ở một góc tối tăm nào đó trong thành phố.
Phương Kiến Quân thông qua luật sư.
Chính thức nộp đơn ly hôn lên tòa.
Lý do là tình cảm rạn nứt.
Và Vương Tú Quyên đã gây tổn hại nghiêm trọng đến gia đình.
Phán quyết ly hôn.
Chỉ là vấn đề thời gian.
Ngôi nhà từng được xây nên bằng mồ hôi nước mắt của tôi.
Cũng chính là nơi đẩy cô ta vào vực thẳm.
Giờ đây đã hoàn toàn tan biến.
Cuộc sống.
Cuối cùng cũng trở lại quỹ đạo bình yên.
Một buổi sáng bình thường.
Nắng vẫn rực rỡ như mọi khi.
Tôi ngồi trên ban công.
Sắp xếp vài sợi dây chuyền thủ công mới làm xong.
Chuẩn bị chụp ảnh đăng lên cửa hàng online nhỏ của mình.
Điện thoại “ting” một tiếng.
Là tin nhắn từ nhóm cư dân khu phố.
“@mọi người Thân gửi các cư dân, thời gian tới khu phố sẽ tiến hành khảo sát cải tạo các công trình không rào cản. Ai có ý kiến hay đề xuất xin vui lòng liên hệ văn phòng cộng đồng hoặc trưởng khu trước thứ Sáu tuần này. Xin cảm ơn!”
Cải tạo công trình không rào cản?
Tôi đặt viên ngọc đang cầm xuống.
Nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phong Lâm Viên tuy cũ kỹ.
Nhưng lối dốc ở cổng đơn nguyên.
Và hành lang rộng rãi.
Thật sự đã mang lại nhiều tiện lợi cho tôi.
Nếu như…
Có thể thay cửa đơn nguyên bằng cửa tự động nhẹ hơn?
Hoặc lắp thêm nút bấm thang máy thấp hơn ở tầng một?
Những người như tôi ngồi xe lăn.
Hoặc người già, trẻ nhỏ thấp bé.
Đều sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Cuộc sống của tôi.
Đã gắn chặt với khu dân cư này.
Với mảnh đất này.
Tôi có trách nhiệm.
Cũng có mong muốn.
Khiến nơi này tốt đẹp hơn.
Tôi cầm điện thoại lên.
Trả lời trong nhóm:
“Đã nhận. Tôi là Phương Lệ Đình, ở phòng 101. Tôi có một vài đề xuất cụ thể về cải tạo công trình không rào cản, sẽ đến văn phòng cộng đồng trao đổi thêm.”
Trả lời xong.
Tôi lại tiếp tục chỉnh sửa các chuỗi hạt của mình.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên bề mặt viên ngọc.
Phản chiếu thành những vệt sáng lấp lánh.
Giống như chính cuộc đời.
Dù từng trải qua phong ba bão táp.
Nhưng cuối cùng.
Vẫn có thể tỏa ra hơi ấm và hy vọng.
Đúng lúc đó.
“Đinh đông——”
Tiếng chuông cửa vang lên, trong trẻo.
Tôi tưởng là nhân viên cộng đồng đến sớm.
Liền quay xe lăn ra mở cửa.
“Đây, đến ngay đây!”
Cửa mở ra.
Trước mặt tôi là…
Không phải người của khu phố.