Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7pimguE7o0
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhưng tim tôi vẫn treo lơ lửng nơi cổ họng.
Cảnh sát vừa rời đi không lâu.
Điện thoại tôi đột ngột đổ chuông dồn dập.
Là Phương Kiến Quân.
Vừa bắt máy.
Giọng anh ta đã vang lên nghẹn ngào, run rẩy đến tuyệt vọng:
“Chị! Chị ơi! Chị đang ở đâu?! Có sao không?!”
“Cảnh sát… cảnh sát vừa đến trường Tiểu Bảo! Còn tới quê tìm mẹ!”
“Có chuyện gì vậy?! Vương Tú Quyên lại giở trò gì à?! Cô ta tìm đến chị à?!”
“Cô ta… có phải… có phải định làm hại Tiểu Bảo không…”
Câu cuối của anh nghẹn lại.
Bị nỗi sợ bóp chặt cổ họng.
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Kiến Quân…”
Cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh.
“Cô ta… gửi thư cho em…”
“Một tấm ảnh… có vết máu… của một đứa bé sơ sinh…”
“Phía sau… viết hai chữ… ‘Người tiếp theo’…”
Đầu dây bên kia.
Chìm vào một khoảng lặng chết người.
Vài giây sau.
Bỗng vang lên một tiếng gào xé họng, như dã thú tuyệt vọng phát điên:
“Aaaa——!!! VƯƠNG TÚ QUYÊN!!! Đ*M MẸ MÀY!!!”
Trong tiếng gào đó…
Là nỗi hận ngập trời.
Và một nỗi sợ sâu không đáy.
“Chị! Chị ở yên đó! Em tới ngay!”
Cuộc gọi bị dập phăng không chút do dự.
Chưa đầy hai mươi phút.
Cửa nhà tôi bị đập rầm rầm dữ dội.
“Chị! Mở cửa! Là em!!”
Tôi mở cửa.
Phương Kiến Quân như một con mãnh thú bị dồn đến đường cùng.
Hai mắt đỏ ngầu.
Toàn những tia máu vằn vện.
Tóc tai rối bời.
Gân xanh nổi đầy trán.
Cả người như bao trùm bởi sát khí lẫn hoảng loạn.
Anh ta lao vào nhà như một cơn gió giận dữ.
Ánh mắt lập tức quét tới bàn trà.
Cảnh sát đã niêm phong tang vật.
Chỉ còn lại tấm ảnh chụp hiện trường mà họ để lại trong điện thoại tôi.
Tôi run run đưa điện thoại cho anh.
Chỉ mới liếc qua ảnh phóng to trên màn hình.
Cả người Phương Kiến Quân liền như bị sét đánh ngang đầu.
Cứng đờ tại chỗ!
Anh ta chết trân nhìn vào vệt máu đỏ trên má đứa trẻ và dòng chữ ghê rợn “Người tiếp theo”.
Máu trên mặt lập tức rút cạn.
Môi run rẩy.
Từ ánh mắt đang tràn đầy kinh hoàng…
Trong chớp mắt bốc lên lửa giận ngút trời, muốn thiêu rụi tất cả!
“VƯƠNG——TÚ——QUYÊN——!”
Một tiếng gầm trào ra từ tận đáy lồng ngực, mang theo mùi máu và căm thù.
Cả căn phòng như chấn động!
Anh ta ngẩng phắt đầu lên.
Đôi mắt đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm tôi.
Trong mắt không còn chút mặc cảm hay yếu đuối của những ngày xưa.
Chỉ còn sự hung tợn tột cùng của một người cha bị dồn đến đường cùng.
“Cô ta đâu?! Cái con điên đó ở đâu?!”
“Tôi phải giết nó!!”
“Tôi phải tự tay bóp chết nó!!!”
Anh như con thú hoang điên cuồng mất kiểm soát.
Xoay người định lao ra khỏi cửa.
“Kiến Quân! Đứng lại!” – Tôi gào lên.
Ra sức xoay xe lăn chắn ngang đường.
“Bình tĩnh lại!”
“Cảnh sát đang điều tra rồi!”
“Anh đi bây giờ thì có ích gì?! Anh có biết cô ta đang ở đâu không?!”
“Anh đi tìm cô ta! Lỡ cô ta có đồng bọn thì sao?! Nếu chúng nó nhân cơ hội ra tay với Tiểu Bảo thì sao?!!”
“Anh có nghĩ đến Tiểu Bảo không?!”
Nghe đến cái tên Tiểu Bảo.
Bước chân của Phương Kiến Quân khựng lại.
Như thể cột sống bị rút ra.
Thân hình cao lớn lảo đảo.
Cúi gập người xuống.
Hai tay ôm đầu thật chặt.
Phát ra tiếng nghẹn ngào đau đớn.
“Chị… em… em sợ lắm…”
“Em sợ… sợ cô ta thật sự điên rồi… sợ cô ta thật sự làm chuyện điên rồ…”
Anh ta ngồi xổm trên sàn.
Vai run lên từng chập.
Tiếng khóc đè nén như con thú bị thương.
Trong tiếng nức nở ấy…
Là nỗi bất lực và tuyệt vọng tột độ của một người cha.
Nhìn anh như thế.
Tất cả tàn dư oán trách trong lòng tôi…
Cũng theo đó mà tan biến.
Trước mối đe doạ chung.
Sợi dây huyết thống…
Lại một lần nữa siết chặt chúng tôi.
“Đứng dậy!” – Tôi trầm giọng.
Lời nói mang theo sự kiên quyết không thể phản kháng.
“Khóc cũng vô dụng!”
“Việc quan trọng nhất bây giờ là bảo vệ Tiểu Bảo! Bảo vệ mẹ! Và cả bản thân anh!”
“Cảnh sát đang bố trí lực lượng rồi.”
“Chúng ta cũng phải cảnh giác cao nhất!”
“Tiểu Bảo bên trường sẽ có bảo vệ hỗ trợ.”
“Còn mẹ ở quê – dù xa, nhưng cũng phải nhắc hàng xóm trông chừng giúp.”
“Còn anh…”
Tôi nhìn người đàn ông đang ngồi xổm, như một đứa trẻ mất phương hướng.
“Anh tạm thời… dọn đến nhà tôi ở đi!”
“Gì cơ?” – Phương Kiến Quân ngẩng đầu, nước mắt nhòe cả mắt.
Mặt mày hoang mang.
“Ký túc xá công trình của anh quá hẻo lánh! Không an toàn chút nào!”
“Nhà chị dù sao cũng nằm trong khu dân cư, đông người, lại có bảo vệ tuần tra.”
“Anh ngủ ở phòng khách!”
“Chúng ta thay phiên canh đêm!”
“Điện thoại phải bật 24/24!”
“Hễ có bất kỳ động tĩnh gì, lập tức báo công an!”
Tôi nói như đóng đinh chặt sắt.
Giọng nói mang theo sự quyết đoán của người đã bước qua bão tố.
Phương Kiến Quân ngây người nhìn tôi.
Nhìn người chị gái ngồi trên xe lăn…
Nhưng ánh mắt lại kiên định và sắc bén chưa từng có.
Dường như là lần đầu tiên…
Anh ta thật sự nhận ra tôi là ai.
Vài giây sau.
Anh ta vung tay lau nước mắt và nước mũi trên mặt.
Gật đầu mạnh một cái.
Trong ánh mắt.
Lần đầu tiên xuất hiện thứ gọi là trách nhiệm và khí chất của một người đàn ông.
“Được! Chị! Em nghe chị!”
Những ngày sau đó…
Chúng tôi bắt đầu cuộc sống trong “trạng thái thời chiến” dưới cùng một mái nhà.
Ban ngày.
Anh ta đi làm công trình.
Tôi tranh thủ sạc đầy xe lăn điện.
Điện thoại luôn để sát bên tay.
Cửa nẻo trong nhà được tôi kiểm tra không biết bao nhiêu lượt.