Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ầm —
Như có thứ gì đó nổ tung trong đầu, Tống Tri Ngôn đứng sững tại chỗ.
Nửa năm ?
Khi đó cô vẫn còn ở bên hắn với thân phận Lâm Thuần, thậm chí còn chưa mang thai.
Hắn lấy điện thoại, chụp hình các lọ t.h.u.ố.c gửi đi, [Giúp tôi xem, đây là t.h.u.ố.c gì?]
Tin nhắn trả lời đến rất nhanh: [Hai lọ là t.h.u.ố.c điều trị , ba lọ còn lại là t.h.u.ố.c chống u.n.g t.h.ư, dùng để điều trị bảo tồn cho u.n.g t.h.ư xương, chủ yếu giảm đau khi phát tác. cậu lại có mấy thứ ?]
Ánh mắt Tống Tri Ngôn càng xuống.
Hắn gửi tiếp toàn bộ án.
Sau khi nhận xác nhận bác sĩ, trái tim hắn như rơi xuống hầm băng.
Lần đầu tiên trong đời, hắn nhận rõ ràng sự lạnh lẽo tận đáy lòng.
hắn khàn đi: “Có cô ấy đã uống t.h.u.ố.c đến khi nào không?”
Bên kia im một , sau đó mới trả lời: “Không uống lâu, hình như trong vòng một tháng sau lần kê đơn cùng thì đã ngừng.”
“, ơn.”
Hắn không nói thêm gì nữa, ánh mắt dán c.h.ặ.t vào thời gian kê đơn trên hồ sơ.
Tính theo thời gian, khi đó… dường như chính là cô phát hiện mình mang thai.
Tống Tri Ngôn tựa lưng vào tường, ánh mắt đầy hoang mang.
Tại …
Rõ ràng cô có vì đứa con họ mà ngừng t.h.u.ố.c , thậm chí ngừng t.h.u.ố.c chống u.n.g t.h.ư.
Rõ ràng cô đã từng kiên quyết muốn giữ đứa bé đến như vậy.
Vậy mà bây giờ, tại cô lại có dễ dàng nói câu bỏ đứa trẻ đến thế?
hắn mới nhận , hắn chưa từng thực sự hiểu Lâm Thuần.
Hắn cất tất lại, đứng dậy rời đi.
Khi đi ngang phòng khách, bước chân hắn dừng lại một chút, nhưng cùng vẫn quay đầu rời đi.
Một đêm thức trắng.
Khi trời sáng, Tống Tri Ngôn lái xe thẳng đến viện.
Đứng ngoài phòng , hắn thấy An Ngưng vẫn đang ngủ say.
Khi biết cô còn chưa tới ba tháng để sống, mọi oán hận và khó chịu trong lòng hắn như tan biến trong chớp mắt, còn cơn đau đớn co thắt đến trái tim nơi l.ồ.ng n.g.ự.c.
Hắn muốn quay lại ba năm chung sống kia.
Thậm chí hắn muốn lao vào nói với cô rằng, hắn không để tâm việc cô xem hắn như thế thân…
Nhưng những suy nghĩ đó nhanh ch.óng tan biến.
Đứng phòng, khuôn mặt cô, hắn phát hiện mình vẫn còn vẫn oán hận cô.
Hai cách nhau một cánh .
An Ngưng chậm rãi tỉnh lại, vừa mở mắt liền đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm nơi ngưỡng .
Hắn dường như đã đứng đó rất lâu.
Có khoảnh khắc, cô suýt quên mất bản chất đáng ghét hắn.
Hai im nhau.
cùng, Tống Tri Ngôn là phản ứng . Hắn đẩy bước vào.
“Anh đến làm gì? Không phải nói hôn lễ đợi tôi xuất viện bàn ?” mở miệng , lại là An Ngưng, bằng công việc lạnh nhạt.
Tống Tri Ngôn không đáp, trực tiếp ngồi xuống bên giường cô.
An Ngưng chống tay ngồi dậy, cau mày.
Hôm nay hắn không đúng lắm.
Đúng cô đang sát, Tống Tri Ngôn nhẹ hỏi: “ cô bị u.n.g t.h.ư xương giai đoạn , cô định khi nào nói cho tôi biết?”
35
Trong khoảnh khắc, như có sét đ.á.n.h giữa trời quang.
An Ngưng sững .
Cô hít sâu một hơi, nói: “ không liên gì đến anh.”
“Không liên ?” Tống Tri Ngôn bật cười khẽ, ánh mắt khóa c.h.ặ.t lấy cô, “Tôi sắp trở thành chồng cô, cô nói với tôi rằng cô mắc nan y mà không liên đến tôi?”
An Ngưng lại cau mày.
Cô bình tĩnh hắn, suy nghĩ chốc lát, dường như hiểu điều gì đó, nét mặt giãn : “Nếu anh lo việc tôi c.h.ế.t sẽ ảnh hưởng đến anh, vậy tôi có không đi đăng ký kết hôn. Đợi tôi c.h.ế.t , anh có …”
“Cô nghĩ tôi đang nói ?” Tống Tri Ngôn cười lạnh, trong mắt dâng lên lửa giận, “Trong mắt cô, tôi là loại để ý mấy thứ bề ngoài đó ?”
An Ngưng như không nghe thấy, ngẩng đầu hỏi hắn: “Vậy anh muốn nói gì?”
Tống Tri Ngôn sững lại.
Câu hỏi cô khiến hắn không trả lời .
Ngay chính hắn cũng chưa kịp suy nghĩ thông suốt, nhưng cơ đã hành động lý trí.
Trong sâu thẳm đáy lòng, có một ý nghĩ mãnh liệt thúc ép hắn đến tìm cô, buộc hắn phải cô thêm vài lần, muốn giữ cô bên cạnh.
Nếu không… hắn nhất định sẽ hối hận.
Ý nghĩ đó nói với hắn như vậy.
Im hồi lâu, cùng hắn nói: “ cô… còn chữa không? Tôi có giúp cô mời chuyên gia y tế hàng đầu nước ngoài.”
Sau câu nói đó, phòng rơi vào tĩnh .
An Ngưng sững .
Cô Tống Tri Ngôn, muốn tìm chút xúc thật trong ánh mắt hắn, nhưng không thấy gì .
Không có bất kỳ xúc ẩn giấu nào.
Im một lát, cô lắc đầu, nhẹ nói: “Không có tác dụng đâu. Anh tôi đã tìm đủ các bác sĩ hàng đầu . Tế bào u.n.g t.h.ư đã di căn toàn thân, không còn khả năng chữa trị.”
Khi nói những lời , cô thực sự đã buông bỏ.
khi biết mình không còn sống lâu, các triệu chứng cô ngược lại lại dịu đi nhiều.
Bởi vì cô biết, nhiều nhất cũng ba tháng, cô sẽ giải thoát.
Đến đó, cô có đi gặp Quý Châu.
Tống Tri Ngôn thấy chính là vẻ bình thản chuẩn bị đón cái c.h.ế.t cô, trái tim như bị bóp c.h.ặ.t đau đớn.
Một tia sáng lóe lên trong đầu hắn, hắn đột nhiên hiểu cô đang nghĩ gì.
Sắc mặt hắn lập tức xuống: “Cô muốn c.h.ế.t, đi tìm Quý Châu, đúng không?”
“Không liên đến anh.” An Ngưng lạnh lùng đáp.
Cô đúng là đầu óc hỏng mới nghĩ hôm nay hắn bình thường.
Cô thở dài: “Nếu anh đến để nói mấy vô nghĩa , tôi không muốn cãi nhau.”
Cô đã quá mệt .