Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi xách từng túi lớn nhỏ đứng giữa phố xá nơi xứ người.
Vậy lòng lại nảy một hân hoan khó hiểu.
Một ý nghĩ điên rồ táo bạo tiên hiện rõ rệt.
Nếu như tôi…
có thể vĩnh viễn ở lại nơi không ai quen biết tôi, cũng không ai có thể tùy ý sai tôi thì sao?
Hạt giống của hy vọng một gieo xuống, liền bắt sinh trưởng điên cuồng.
sau , mỗi nước ngoài.
Sau làm xong mấy việc vặt Lâm Ân giao, tôi liền lặng lẽ tìm đến các cơ sở y tế lớn.
Tiếng Anh của tôi vô tệ.
Mỗi gặp thuật ngữ y học phức tạp là lúng túng chân tay.
Có tôi đến bệnh viện của vị bác mục tiêu, vì đồng ngôn ngữ sốt ruột đến mướt mồ hôi ở quầy hướng dẫn.
Một người đàn ông tốt bụng chú ý đến tình trạng của tôi.
Chủ động bước tới hỏi bằng tiếng Trung xem tôi có cần giúp gì không.
Cuối , anh ấy ngẩng , vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
“Hóa người tìm là tôi.”
“Xin lỗi để phải vất vả tìm kiếm như vậy, Kiều.”
14
về sau.
Bác trở thành bạn đồng hành của tôi.
Vừa giúp tôi xác định phương án điều trị, vừa khuyến khích tôi học tiếng Anh.
Giữa những khoảng trống tôi cật lực kiếm tiền.
Thỉnh thoảng vẫn bị Lâm Ân gọi đến làm nhục.
Tôi đều tiếp rất tốt.
Không cãi vã, không náo loạn.
Chỉ ấm ức đến chỗ Phí Lang đòi tiền, đòi tài nguyên.
Những ngày bị hai người sai như chó.
Rõ ràng như mới hôm qua.
Thế lại có như rất lâu về trước …
Tôi đang đắm chìm dòng suy nghĩ.
Hoàn toàn không Bác đứng sau lưng mình bao giờ.
Anh ấy tựa cạnh tôi, cười dịu dàng.
“Vẫn đang băn khoăn không biết chọn váy cưới nào sao?”
“Nếu thực sự chọn không , thì mua hết đi, mỗi tiếng thay một cái vậy.”
“ , đừng có tự ý đặt hàng nữa, không cần đâu, thay đồ mệt chết .”
Tôi cười, tựa vai , ánh nắng ấm áp người ta ngái ngủ.
tôi lại bỗng thấy như có gai nhọn cắm lưng.
như có đôi mắt nào nơi tối tăm dõi chặt tôi.
Tôi bản năng ngoảnh lại, chỉ thấy bóng cây lay động.
nhạy bén sự thường của tôi.
“Sao vậy?”
Tôi lắc , đè nén an lòng, chôn mặt hõm vai anh.
Không ai chúng tôi biết.
bóng tối của con đường rợp bóng phía xa, một ống kính tele đang lặng lẽ chĩa về phía chúng tôi.
Khoảnh khắc tôi và tựa sát nhau bị chụp lại.
Gần như lúc , chiếc điện thoại riêng của Phí Lang nước một tấm ảnh rõ nét và một tin nhắn:
“Tìm ấy .”
ảnh, Kiều Thư tựa vai một người đàn ông xa lạ, cười cong cả mắt mày.
là ánh mắt lúc họ mới gặp nhau.
Là ánh mắt anh chưa từng thấy lại nữa.
Là vẻ thư thái hoàn toàn.
15
Sáng ngày cưới.
đến viện dưỡng lão đón mẹ tôi sớm.
Sau anh đi, một an khó tả cứ quấn lấy tôi.
Chị thợ trang điểm sự lo lắng của tôi, dịu dàng trấn an.
“Đừng lo, yêu, chỉ là hội chứng lo lắng tiền hôn nhân thôi, chồng sắp xếp mọi thứ rất hoàn hảo .”
Chị ấy nhẹ nhàng chỉnh lại khăn voan cho tôi.
“Giờ chị vẽ mắt nhé, mời nhắm mắt lại.”
Thợ trang điểm thò tay túi đồ nghề.
lông cọ dự kiến không đến.
là một cơn đau nhói ở cổ.
Tôi giật mình mở mắt, qua gương thấy thợ trang điểm đang cầm một ống tiêm rỗng, mặt không chút biểu đứng sau lưng tôi.
Cả người tôi mềm nhũn ngã sau.
lúc óc mơ hồ.
Một người đàn ông cao lớn bước đến đỡ lấy tôi.
Anh ta gầy đi nhiều, chiếc áo vest đắt tiền như rộng thùng thình.
Ánh mắt đầy sự cố chấp người ta sợ hãi.
Là Phí Lang.
“Kiều Thư.”
Anh ta dùng má cọ trán tôi, giọng nói mang nỗi ám ảnh bệnh hoạn của kẻ chiếm hữu.
“Anh đến đón về nhà.”
“Anh điên …”
Tôi dùng chút sức cuối để giãy giụa.
Bảo vệ phía sau phản xạ định lao tới khống chế tôi.