Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chồng tôi nhíu mày, không hiểu tôi đột nhiên đồng ý.
Tôi uống cà phê, thong thả :
“ Tô , con thật bền vững, mẹ thấy mẹ con quá nhiều vật chất, e là bẩn đứa.”
“Từ nay, thẻ ngân hàng mẹ ngưng, mẹ sẽ không chu cấp nữa. Nhà đứng tên mẹ với ba con, tụi mẹ . Xe để đi.”
Con tôi choáng váng:
“Vậy con ở đâu? Đi kiểu ?”
Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Con đã là vợ người ta, về nhà chồng ở chứ . Không xe khỏi đi ? Người ta đi được, con không?”
“Con ra trường, chưa nhà!” con tôi hét lên.
“Thế nên phải bám nhà chúng ta? Sinh viên ra trường không nhà đầy, con định hết vào ở đây? đương lăn tăn vì tí tiền, đó chắc không được vững đâu nhỉ?”
Nghe tôi mỉa mai, con bé lập tức thẳng lưng đứng dậy, kiêu ngạo :
“ ra mẹ vẫn không chấp nhận bọn con! Được! Từ nay về sau, con không đụng đến đồng nào nhà họ Đường nữa! , mình đi!”
lôi đi, nhưng vẫn không quên quay đầu khom lưng:
“Cháu sẽ khuyên Tô! Các bác đừng giận! Tất cả là lỗi cháu, xin đừng trách cô ấy, cô ấy là con duy nhất bác !”
rõ ràng biết Tô là con , chúng tôi sẽ không nỡ lòng bỏ mặc.
Sáng sau, tôi gọi đội dọn nhà đến căn hộ con , dọn hết toàn bộ nội thất điện tử tôi mua trước đó.
Tới nơi thấy đang cãi nhau với người dọn nhà và bên bảo vệ.
không người ta vào.
nay thứ ba, người đó không ai đi cả.
Nhìn tay cầm sổ hồng đỏ chói , đi đăng ký kết hôn xong.
Đánh nhanh thắng nhanh, không kịp trở tay.
“Nhà tôi, ai mấy người vào? Đợi đó, tôi gọi công an!” hét.
Tôi bước tới:
“Là tôi vào.”
“Dì! không, mẹ!” sửa miệng nhanh như chớp.
“Mẹ , mẹ vậy ạ?” con trách móc.
Tôi thấy buồn cười:
“ là ? qua rõ rồi, nhà này mẹ . , người vẫn chưa đi ?”
“Chúng cháu kết hôn rồi, giờ là người nhà. Không cần tính toán như người ngoài vậy đâu ạ. Mẹ, con là con rể mẹ rồi , cần phải thu căn nhà?”
Ý : tài sản này sớm muộn thuộc về tụi , nên giữ ?
Tôi cười khẩy:
“Người nhà? qua còn lớn tiếng đòi đoạn tuyệt cơ ? Không phải đã ‘nhà không cần, tiền không màng’? Không cái nhà này người bay theo gió luôn ?”
Con tôi chịu không nổi thái độ tôi, cảm thấy tôi là người ác độc phá hỏng .
“Được! Mẹ cứ ôm mấy cái nhà đi! Chồng ơi, mình đi!” vẫn là khí thế hừng hực.
kéo đi, nhưng bịn rịn:
“ Tô, mẹ chỉ giận nhất thời thôi, em đừng nóng. Mẹ ơi, đừng giận con mình.”