Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Bạc trong nhà không đủ, ta bèn lấy số tiền thế tử cho ra góp.
Chuyến này, đại và nhị về rất sớm.
Họ bán sạch hàng đem đi ải, gom ít đặc sản vùng đem về.
còn tranh thủ đến thăm lão gia, phu nhân.
Thế tử và chủ nhân xưa tuy cực khổ cương, nhưng vẫn còn áo mặc cơm ăn.
Đại và nhị mỗi chuyến đi mang tiếp tế cho họ.
Thời gian thoắt cái đã năm.
Kinh thành ngày một nhiều dân lưu tán…
Mấy năm gần đây thiên tai liên miên không dứt.
năm nay,hoàng đế không ngừng kiến tạo hoàng cung và biệt viện,tăng thuế phú,khiến bách tính lầm than đã lâu.
Đại và nhị từ ải trở về.
Qua năm rèn luyện xa xôi, càng cường tráng,tinh thần cũng phấn chấn bội phần.
cùng trưởng bàn bạc suốt nửa ngày trong phòng, Đến dùng bữa tối, mới tuyên bố:
Chúng ta đóng cửa hàng,dẫn nhà già trẻ đến trang viên sống.
Tâm tình ta vừa khẩn trương, ẩn ẩn đôi phần chờ mong.
Tựa một cuộc đời mới đang dần hé mở trước mắt.
năm qua,ta có cảm nhận trong nhà có điều gì đó đang chuyển biến,đang âm thầm chuẩn bị,chỉ đợi thời cơ chín muồi.
xưa nhà ta ở phủ hầu cũng có chút diện, nhưng số mệnh vẫn nằm gọn trong tay chủ gia.
Dẫu có giỏi giang khéo léo đến đâu,cũng chỉ là nô tài.
Nay khác rồi.
ta đã có ngẩng cao đầu. Lạc nay đã tuổi.
Hài tử trắng trẻo khả ái,tướng mạo khác thế tử bao nhiêu. Có nó rồi,lòng ta cũng thấm mấy phần vui vẻ.
Chăm nom nó,ngắm nó chút trưởng thành,biết bò,biết đi,biết gọi ta là “nương”– cảm xúc ấy,thật bút mực nào diễn tả nổi.
Ta rõ,nếu thế tử hay ta đã Lạc,liệu chàng có vui mừng không.
Ta sợ chàng cũng ghét bỏ nó, đã khinh rẻ ta.
Thế ta chưa nói cho Lạc biết nó là ai.
Ta muốn nó bị tổn thương.
Nó là của ta,ít nhất thời thơ ấu của nó phải là thuộc về riêng ta,ta không để kẻ khác đoạt lấy.
Thế tử nếu muốn con,dễ trở bàn tay,
không cần mang thai,không cần chịu khổ,không cần dằn vặt giấu giếm ta.
Huống hồ, cũng chưa mong có con cùng ta.
Ta muốn mình trở hèn mọn đến mức phải bám víu vào .
Vậy ta bảo Lạc, nó đã mất bệnh,nương nó bế nó về nương tựa ông bà ngoại.
Hài tử thông minh lanh lợi,hay cười thích làm nũng,lúc nào cũng muốn ta bế.
ta ôm nó trong lòng,cảm giác thế gian trở mềm mại dịu dàng.
Trong nhà ai nấy bận bịu,kẻ bán tiệm,kẻ bán nhà.
mua trâu bò, sắm nông cụ,hạt giống,vật dụng hoạt,kim chỉ,vải vóc đủ loại.
Thứ gì cũng đắt đỏ,nhưng thứ gì cũng không thiếu, cần mua với số lượng lớn.
Sau mấy ngày vất vả,chúng ta chất đầy mấy cỗ xe,rốt cuộc cũng lên đường tới trang viên.
Trang viên còn tốt đẹp hơn gì ta tưởng tượng.
Lúc ấy đang là mùa hạ,khắp mướt xanh một màu.
Có cánh đồng ngô bạt ngàn,ruộng lúa trải dài, vườn cây trái sum suê…
Trang viên còn nuôi gà vịt và cừu dê số lượng không nhỏ.
Cảnh tượng khắp tràn đầy khí.
Hiện có mười hộ thuê đất canh tác quanh trang viên, nhà họ phân bố rải rác khắp vùng.
Gia đình ta ở trong một ngôi nhà dãy sân liền nhau.
Phòng ốc dư dả,mọi không còn phải chen chúc,ai nấy hoan hỷ.
Có kho lương lớn,gạo thóc đầy ắp,không lo đói khát.
Còn có thịt gà,vịt,cá,thỏ phơi khô để dành.
Mỗi nhà trong trang viên nuôi thỏ,số lượng ít, trước thiên hạ đại loạn,mỗi nhà đưa thỏ cho tam ,để sai hạ nhân mang ra ngoài bán lấy bạc.
hộ thuê đất trong trang viên chọn lọc từ đi nạn…
Ban đầu đã định sẵn, họ thuê đất của nhà ta, trong vòng năm năm không rời khỏi.
hộ dân chọn là do Cao gia gia và ta đích tuyển lựa, chính là sợ gặp phải kẻ không thành thật.
Dẫu sao nếu thiên hạ thật sự đại loạn, chúng ta cùng sống này suốt nhiều năm.
Sau sắp xếp xong xuôi mọi việc trong nhà, trưởng ta liền dẫn theo cháu trai là Trí, Dũng, Song rời trang viên.
Cao gia gia không đi, ở cùng chúng ta.
Các đi ải, tìm đến lão gia và thế tử.
Ta có chút bất an.
Không rõ thế tử có ghi hận ta hay không, nếu hỏi đến ta, các ta làm sao mà dối …
Ta làm thế nào mới ổn?
Song mẫu đã dặn rõ, nếu thế tử hỏi tới, chỉ bảo rằng ta ở nhà, chưa lấy chồng, còn chuyện khác đừng nhắc đến.
Thế tử chắc không hỏi đến chuyện ta có con hay không, vậy ta cũng không tính là nói dối.