Ngày kỷ niệm năm năm kết hôn, tôi bắt gặp chồng mình đang đưa “bạch nguyệt quang” đi khám thai ở bệnh viện.
Chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của anh ấy lấp lánh, tay thì dịu dàng xoa lên phần bụng nhô cao của người kia.
“Cô ấy bị tái phát trầm cảm, anh nhất định phải ở bên cô ấy.” Anh kéo lỏng cà vạt, giải thích.
Tôi mỉm cười gật đầu, xoay người bước đi, đến quầy đặt lịch… đăng ký phẫu thuật phá thai.
Tối hôm đó, trong lúc tôi lên bàn mổ, anh ngồi bên giường bệnh của bạch nguyệt quang mừng sinh nhật.
Khi trợ lý gọi điện đến báo: “Phu nhân nhà họ Lục bị sảy thai rồi!”
Anh đang đút bánh kem cho bạch nguyệt quang ăn, chỉ lạnh nhạt đáp: “Bảo cô ấy đừng làm loạn nữa, Vi Vi cần được tĩnh dưỡng.”
Mãi đến khi anh nhìn thấy đơn ly hôn có chữ ký của tôi, đặt ngay ngắn trên tờ giấy siêu âm trống trơn, anh mới sững người.
Sau này, anh lục tung cả thành phố tìm tôi, nhưng chỉ nhận lại kết quả xét nghiệm ADN mà bạch nguyệt quang đưa đến.
“Lục tổng, đứa bé… không phải con của anh.”
Trong một đêm mưa như trút, anh quỳ gối trước cửa căn hộ mới của tôi, nghẹn ngào gào lên:
“Tô Vân… con của chúng ta…”