Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5L1RiGRsY8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 7

Tôi lén quay về căn nhà khiến tôi ghê tởm đó, tìm được mấy sợi tóc trên gối mà Vương Kiến Quân từng nằm.

Tôi còn kiểm tra kỹ, tất cả đều có gốc màu trắng.

Tôi cũng cắt một mẩu vải từ quần áo anh ta thay ra.

Tôi cẩn thận gói hết những “bằng chứng” đó trong khăn tay rồi đưa cho giáo sư Tần.

Giáo sư Tần nhận lấy, lại nhìn đứa trẻ trong lòng tôi.

“Được rồi.”

Ông nói.

“Xem như nể mặt lão Lưu, tôi giúp cô chuyện này. Nhưng kết quả ra sao tôi không đảm bảo được. Và phí cũng rất cao.”

Ông đọc lên một con số.

Con số đó như tảng đá nặng đè lên ngực khiến tôi nghẹt thở.

Tôi lấy chiếc vòng vàng từ túi trong ra, đặt lên bàn ông.

“Giáo sư, tôi chỉ còn cái này. Ngài xem… có đủ không?”

Giáo sư Tần nhìn chiếc vòng vàng đã được hơi ấm cơ thể tôi làm nóng, im lặng thật lâu.

Cuối cùng ông đẩy chiếc vòng lại cho tôi.

“Thôi.”

Ông nói.

“Coi như lão già này làm một việc thiện. Một phụ nữ một mình ôm con thật không dễ dàng gì.”

Tôi “phịch” một tiếng quỳ ngay xuống.

Nước mắt tôi cứ thế trào ra.

Đây là lần đầu tiên từ khi sống lại tôi cảm nhận được lòng tốt.

Giáo sư Tần bảo tôi đi lấy máu rồi tìm chỗ trọ, một tuần sau quay lại lấy kết quả.

Tôi tìm được nhà trọ rẻ nhất Thượng Hải, kiểu phòng ngủ tập thể mười mấy người một gian.

Ẩm thấp, ngột ngạt, trong không khí đầy mùi mồ hôi và hôi chân.

Tôi ôm chặt con trong lòng, sợ có ai va phải hoặc sợ không khí bẩn nơi này làm nó ốm.

Đó là một tuần dài nhất trong cuộc đời tôi.

Mỗi phút, mỗi giây đều là cực hình.

Ngày nào tôi cũng ôm con ngồi trên bậc cửa nhà trọ, nhìn người qua kẻ lại.

Tôi lặp đi lặp lại với con.

“Con ơi, sắp rồi, chúng ta sắp được về nhà rồi. Khi chúng ta cầm được tờ giấy đó, tất cả mọi người sẽ xin lỗi chúng ta. Ba con… ông ấy cũng sẽ hối hận.”

Nói đến hai chữ “ba” tim tôi vẫn nhói lên.

Tôi hận anh ta, nhưng tôi cũng từng yêu anh ta.

Tôi còn tưởng tượng lúc anh ta nhìn thấy kết quả xét nghiệm sẽ thế nào.

Anh ta sẽ quỳ xuống xin tôi tha thứ chăng?

Anh ta sẽ ôm con chúng tôi mà khóc nức nở chăng?

Tôi không biết.

Tôi chỉ biết tôi phải lấy được tờ giấy đó.

Đó là con đường sống duy nhất của mẹ con tôi.

Cuối cùng một tuần cũng trôi qua.

Tôi lại bế con đến văn phòng giáo sư Tần.

Tim tôi đập như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Sắc mặt giáo sư Tần rất nghiêm.

Ông đưa cho tôi một tập hồ sơ bọc trong bìa giấy nâu.

“Tiểu Từ, cô phải chuẩn bị tâm lý.”

Ông nói.

Tay tôi bắt đầu run.

Tôi mở phong bì, rút tờ giấy bên trong ra.

Trên đó chi chít những số liệu và bảng biểu tôi không hiểu.

Tôi lật ngay đến trang cuối cùng.

Kết luận.
Dòng chữ được viết bằng bút máy đen như một thanh sắt nung đỏ, in hằn vào mắt tôi.
“Dựa theo quy luật di truyền nhóm máu hiện có, loại trừ Vương Kiến Quân là cha ruột của đứa trẻ.”
Loại trừ…
Cha ruột…
Mấy chữ đó như viên đạn bắn xuyên não tôi.
Cả thế giới sụp đổ ầm ầm.

8

Sao có thể?
Sao lại thế này?
Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy, đọc đi đọc lại đến mức như muốn đục thủng nó.
“Loại trừ Vương Kiến Quân là cha ruột của đứa trẻ.”

Từng chữ một tôi đều hiểu.

Nhưng ghép lại với nhau, tôi lại không tài nào tin nổi nghĩa của nó.
Không, tôi hiểu.
Chỉ là não tôi từ chối chấp nhận.

“Nhầm rồi… nhất định là nhầm rồi!”

Tôi lẩm bẩm, giọng khàn đặc như không phải của mình.
“Giáo sư, có phải lấy nhầm mẫu không? Hay… hay máy hỏng rồi?”
Giáo sư Tần nhìn tôi, ánh mắt đầy thương cảm.

“Tiểu Từ, chúng tôi làm chuyên nghiệp. Mẫu được đối chiếu ba lần, máy móc cũng hoạt động bình thường. Kết quả này… không sai.”
Không sai.

Ba chữ đó như ba nhát búa nện thẳng vào tim tôi.
Tôi thấy cổ họng tanh ngọt, suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Đầu óc tôi trống rỗng.
Ký ức kiếp trước, mọi nỗ lực kiếp này lướt nhanh như đèn kéo quân trước mắt tôi.
Tôi từ bỏ thi đại học, vét sạch gia sản, vì anh ta giặt giũ nấu nướng, phá thai đứa đầu tiên cho anh ta…

Tôi sống lại, xé nát tờ giấy đồng ý phá thai, đoạn tuyệt với anh ta, bị cả thiên hạ chỉ trích, chửi mắng như chuột chạy qua đường…

Tôi nhẫn nhịn mẹ chồng hành hạ, tránh những mưu hại của bà ta, tự mình sinh con giữa đêm tối, ôm nó vượt ngàn dặm đến Thượng Hải…

Tất cả những gì tôi làm, mọi hy sinh và đấu tranh của tôi, rốt cuộc để làm gì?
Để nhận lại kết quả như thế này sao?

Cái tôi mang thai… thật sự là con hoang?
Chẩn đoán “vô sinh” của Vương Kiến Quân… là thật?

Anh ta không lừa tôi? Anh ta mới là người bị oan ức sao?
Vậy còn tôi?
Tôi là gì?

Một con đàn bà lăng loàn, vô liêm sỉ?
Một trò cười thê thảm?
“Ha ha… ha ha ha ha…”

Tôi bật cười.
Cười đến mức nước mắt trào ra.
Tôi ôm con ngồi bệt xuống nền lạnh, cười đến ngửa người về trước về sau, nước mắt nước mũi tèm lem khắp mặt.

Tôi trông như kẻ điên.

Đứa bé trong lòng bị dáng vẻ của tôi dọa sợ, há miệng khóc òa lên.
Tiếng khóc của nó như cây kim đâm sâu vào tai tôi.
Tôi cúi đầu nhìn nó.

Nhìn gương mặt mà tôi từng tin là hy vọng cứu rỗi, giờ lại giống như chứng cứ tội lỗi của tôi.

Nó giống ai?
Tôi không nhận ra được.

Nó không phải con của Vương Kiến Quân.
Vậy nó là con ai?
Tôi không biết.

Cuộc đời tôi, lần tái sinh của tôi, tất cả ký ức và niềm tin của tôi, trong khoảnh khắc đó, hoàn toàn vỡ nát.

Tùy chỉnh
Danh sách chương