Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau khi ly hôn, chị tôi giới thiệu tôi một anh trai đã ly dị có con riêng.
Anh ấy trông cũng bình thường thôi nhưng con trai thì đẹp trai hết phần thiên hạ, kiểu tiểu hoàng tử châu Âu thời cổ .
Có điều con trai anh ấy có vấn đề.
Cụ thể là vấn đề gì thì cũng không ai nói rõ, chỉ là có xu ng//ư/ợ/c đãi bản thân, không thể một mình.
Chị tôi nói anh ấy làm nghề đi biển, mỗi năm kiếm được khoảng một triệu tệ nhưng chỉ có thể về hai lần, mỗi lần tầm ngày.
Nếu có thể hôn thì tiền anh ấy kiếm được gửi hết về tôi, chỉ cần tôi chăm sóc con trai anh ấy cẩn thận, đừng xảy ra chuyện gì là được.
1
Lần đầu tôi gặp Chu Hành là quán cơm Tứ Xuyên dưới tòa công ty.
Anh ấy mặc áo hoodie màu xanh coban.
Gần bốn mươi tuổi, vóc người to lớn vững chãi, tóc cắt ngắn, khuôn mặt không nổi bật nhưng nhìn sạch , gọn gàng.
khi , chị tôi đã tôi xem ảnh kể sơ qua tình hình.
Anh ấy 38 tuổi, thu nhập một triệu tệ mỗi năm, đã ly hôn, có một đứa con trai 15 tuổi đang lớp 10 trường điểm thành phố, có xu sát.
“Tôi có thể hỏi một , anh vợ cũ vì sao ly hôn không?”
Chu Hành ngượng ngùng cười, lúm đồng tiền sâu hoắm hiện rõ, hàm răng trắng đều tăm tắp.
“Nói thật là tôi đã hôn ba lần .”
Tôi ngẩn người.
Chuyện này thì chị tôi chưa từng nói.
Ly hôn một lần có thể là do không hợp hay xa cách nhưng hai ba lần thì vấn đề hoàn toàn khác.
Lẽ nào anh ấy có xu bạo lực?
Hay hôn chỉ tìm người trông con, không chịu nộp tiền lương?
Tôi đánh giá người đàn ông hơn tôi tuổi mặt.
Nhìn qua thì khá hiền lành chất phác, nhất là lúc cười, còn có vẻ ngây ngô nữa.
“Con trai tôi là con của vợ đầu sinh ra, ấy có điều kiện, lúc đó tôi chỉ kiếm được hơn ba ngàn tệ mỗi tháng, ba mẹ ấy lại giới thiệu ấy một ông chủ…”
Anh ấy bị ép ly hôn.
Chu Hành xoa tay, làn da màu đồng hiện một mảng đỏ ửng.
Ánh anh ấy nhìn chằm chằm vào đĩa đồ ăn mặt, xấu hổ mức không dám ngẩng đầu .
Theo lý mà nói thì bị đối xử , đàn ông thường căm ghét gia vợ cũ.
Giờ có tiền , hẳn nên tin ngẩng đầu mà sống.
Nhưng nhìn dáng vẻ của anh ấy, không những không oán hận mà còn có phần ti.
Lẽ nào hai lần ly hôn sau cũng liên quan vợ cũ?
Hai người dây dưa không dứt?
Không chừng còn có dính líu tài chính mờ ám?
“Vợ đầu của anh chắc đẹp lắm hả? Tôi xem ảnh con trai anh , nhìn lai Tây ấy.”
Tôi không tiện hỏi thẳng lý do hai lần ly hôn sau, đoán chắc đó còn có bóng dáng bạch nguyệt quang gì đó.
Chu Hành cười có gượng gạo, chỉ đáp: “Mọi người đều nói .”
“Anh không thấy sao?”
Anh ấy lắc đầu: “Tôi chẳng có gu thẩm mỹ gì, còn mù mặt, không quen nhìn mặt người khác.”
Món ăn được dọn .
Chúng tôi ăn ít, tôi lại hỏi: “Hai lần khác là vì sao ? Anh nói đi, tôi còn có chấp nhận được không.”
Gương mặt vốn ửng đỏ của anh ấy bây giờ chuyển sang tái nhợt.
Môi run hai lần, cắn miếng thịt mà cắn trúng cả môi mình.
“Con trai tôi…”
Một câu mà suy nghĩ mãi, cuối cùng anh ấy đặt đũa xuống, thở dài: “Giấu cũng vô ích, con trai tôi có vấn đề tâm lý.”
“Tôi mà, có xu t//ự s//á/t đúng không?”
“Ừ.” Anh ấy gật đầu.
“Chính vì nên phải có người theo sát nó mọi lúc. Nhưng bây giờ nó đang tuổi nổi loạn, cực kỳ phản cảm chuyện bị người khác theo dõi.”
3
Tôi vốn chẳng vội chuyện hôn nhưng lại quá tò mò không hiểu sao một sinh cấp ba mới lăm tuổi, có khuynh 44 lại có thể dọa hai người mẹ kế đều bỏ chạy.
Sáng hôm sau, tôi mua ít quà cùng Chu Hành lái xe khu biệt thự có môi trường tốt nhất trung tâm thành phố.
“Chỗ này thuộc khu trọng điểm tập hả?”
“ kia mua đi , lúc đó giá đây còn rẻ.”
“Tên gọi là Chu à?”
“Ừ, là ông ngoại nó đặt tên.”
Xe đậu gara riêng của biệt thự, Chu Hành dẫn tôi vào .
“ bừa, hôm qua tôi đã dọn qua một lượt , đàn ông mà, dọn dẹp không được kỹ lắm.”
Tôi đứng bên tủ giày ngay cửa, thay đôi dép nữ mới mà Chu Hành đưa.
Ánh lướt quanh căn .
Khá sạch , chỉ là đồ đạc không được sắp xếp gọn gàng, bừa bộn.
“ không chịu mời người giúp việc, bình thường chắc phải làm phiền dọn dẹp , nó chỉ lo phòng riêng của mình thôi.”
sinh cấp ba thời gian nghỉ ngơi không nhiều.
Hôm nay đúng dịp cuối tuần, giờ này Chu vẫn chưa dậy.
Tôi Chu Hành ngồi trên sofa trò chuyện linh tinh, tôi hỏi anh ấy mấy lần về nguyên nhân 44 của con trai.
Chuyện này Chu Hành cũng không rõ, tổng lại chỉ có thể nói: Không có dấu hiệu báo , không mâu thuẫn gì, sau đó cũng không chịu nói một lời.
“ nên tôi mới yêu cầu nó không được khóa cửa phòng.
Cửa vệ sinh phòng nó tôi cũng tháo khóa luôn, còn lắp camera toàn bộ .”
Nói đây, anh ấy sợ tôi ý, vội vàng xua tay giải thích: “Phòng của tụi mình không có gắn gì cả, tất cả là giám sát nó thôi.”
Dù là nhưng lòng tôi vẫn thấy khó chịu.
lăm tuổi không còn là trẻ con, không có không gian riêng tư tuyệt đối, sống dưới sự theo dõi chặt chẽ , nghĩ thôi cũng thấy ngột ngạt.
“Nó không phản ứng gì sao?”
“Nó khá ngoan, tôi nói nhiều lần là nó nghe.”
Tôi còn đang suy nghĩ không một đứa trẻ ngoan thế thì có thể gây ra chuyện gì thì trên lầu truyền tiếng bước chân chậm rãi.
Ngẩng đầu nhìn , tôi thấy một thiếu niên mặc áo thun trắng, quần short xám đang bước xuống cầu thang.
Cậu đưa tay xoa mái tóc lòa xòa dài, đôi còn chưa mở hẳn.
Giống hệt ảnh tôi từng xem, thằng bé này đúng là đẹp trai nổi bật.
Không giống làn da rám nắng vì nắng gió của ba, da cậu bé trắng lạnh, trừ màu ra thì trông hệt hoàng tử cổ điển châu Âu.
“Tóc dài thế mà không đi cắt, nhìn còn ra dáng sinh gì nữa.”
“ , chiều con đi cắt.”
Khác hẳn sự lúng túng rụt rè khi bên tôi, Chu Hành mặt con trai lập tức thể hiện dáng vẻ phụ huynh nghiêm khắc.
Nói xong lại thấy không nên làm mất mặt con tôi, anh ấy liền vội kéo miệng cười, giới thiệu: “Đây là…”
Anh ấy bị khựng lại.
Tôi nhanh chóng đỡ lời: “Dương Thiển, cứ gọi là dì Thiển là được.”
“Dì Thiển.”
Tôi cứ tưởng thiếu niên lăm tuổi phản nghịch, bài xích vai trò mẹ kế, ít nhất cũng phải hằm hằm nhìn tôi một cái.
Không ngờ Chu lại rất ngoan.
So với Chu Hành thì còn bình tĩnh nhiên hơn.
Ánh cậu vẫn luôn đặt trên người tôi, nhìn chằm chằm vào mặt tôi lâu nhất.