Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

10

Cậu lén điện thoại của tôi nhưng lại không tự ý vào .

Chỉ gõ hai cái lên cánh cửa.

“Vào được không?”

“Được.”

khi tôi xác nhận, Chu Lê Đình mới đẩy cửa bước vào.

Đầu ngón còn xách theo một lon coca lạnh bốc hơi trắng.

Cậu lười biếng tựa mình xuống chiếc sofa bên cạnh tôi.

“Dì đến nhà cháu cũng gần một rồi nhỉ?”

“Hơn một rồi. Dì nhớ dạo này cháu trải qua hai kỳ thi rồi đấy.

Thầy cô nói cháu tiến bộ nhiều, còn có khả năng vào lớp tăng tốc.”

“Ngay vào nhóm phụ huynh lớp cháu dì cũng lẻn vào?” Chu Lê Đình cười nhạt.

Nụ cười khó hiểu xen chút bài xích buồn nôn.

Cậu nghiêng đầu đi, giấu ánh vừa chợt lộ ra, hàng mi khẽ run.

Tôi giả vờ như không : “ cháu không nhà, những chuyện này dì lo. Trong nhóm, có người nhắn ‘ nhận’ có ai đáp lại.”

Đêm khuya yên tĩnh.

Chỉ có tiếng gió quệt qua ô cửa hắt bóng những cành cây rối ren lên kính.

“Cô ta dì giống nhau, đều là do người khác giới thiệu. Lúc đó cô ta làm lễ tân máy trung tâm sửa chữa của khu.”

Cậu im lặng một lúc rất lâu.

Rồi ngửa đầu nhìn trần nhà, ánh vô định nơi chiếc đèn tròn thông dụng.

“Hồi đó nhà cháu có chút tiền rồi, cũng mua xong ngôi nhà này.

đưa cô ta điều kiện gần giống như đưa dì bây giờ, chỉ cần chăm sóc cháu, lương đều giao hết cho cô ta.”

Khi người phụ nữ đó mới dọn vào nhà, mọi thứ hoàn toàn khác.

Cô ta rất nhiệt tình, cố gắng lấy lòng hai cha con, những kẻ từng lang bạt như họ lần đầu cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình.

Chắc đó là quãng thời gian vui vẻ nhất của Chu Lê Đình.

Chính bởi khoảng thời gian đẹp đẽ ấy, thành tích học tập của cậu bứt phá, học sinh đội sổ nhảy thẳng lên nhóm đầu lớp.

Nhưng vận hạn của hai con không thế mà chấm dứt.

Cuộc sống tốt đẹp ấy chỉ duy trì được đến hai .

Hôm đó Chu Lê Đình tan học về nhà, vô tình cô ta nói chuyện điện thoại với Chu .

Giọng điệu rất khó , ý là đó Chu chỉ kiếm hơn tám chục vạn, không như lời hứa ban đầu.

Lên cấp hai, trẻ con có ý thức về tiền bạc.

Cậu không cảm trong nhà tiêu nhiều đến vậy nên âm thầm quan sát thói quen chi tiêu của cô ta.

khi tra google hàng loạt đồ đạc trong cô ta, Chu Lê Đình phát hiện rất nhiều món đồ vài ngàn đến vài vạn.

Rồi tìm hóa đơn làm móng hơn một ngàn, làm tóc hơn hai ngàn, thậm chí một bữa ăn hơn ngàn.

hóa đơn phẫu thuật thẩm mỹ mấy vạn.

Cậu lập tức bốc hỏa, giận dữ đem chuyện này nói cho Chu .

Nhưng Chu vốn là người hiền lành, không nóng nảy, lúc nào cũng lo nghĩ cho người khác.

Anh ấy nói: “Người ta bỗng có tiền sẽ tiêu thoáng hơn một chút, giống tâm lý phất lên ấy mà.

Không sao, giờ có mối rồi, này chắc chắn kiếm nhiều hơn.”

Chu không nói sai, cô ta tuy tiêu xài mạnh nhưng từng bạc đãi Chu Lê Đình.

Thậm chí còn rất săn sóc, áo lót đến quần trong đều là tự dẫn cậu đi chọn.

vậy Chu Lê Đình dù bất mãn nhưng cũng không định làm gì quá đáng.

Cho đến lớp chín của cậu…

11

“Lúc đó cháu đang ngồi trên đọc sách.”

Giọng Chu Lê Đình bỗng nhiên thấp xuống rồi cậu đứng bật dậy, bước đến gần tôi.

Một chân quỳ lên mép , cúi sát người xuống, nhìn thẳng vào tôi.

Cậu cầm lấy của tôi, đặt lên cổ mình.

Rồi kéo xuống, trượt qua ngực, bụng.

Tuổi dậy là giai đoạn phát triển mạnh nhất của nam giới.

Chu Lê Đình cao lớn, đường nét cơ thể rõ ràng, độ chín muồi của thiếu niên pha lẫn vẻ sắc bén của đàn ông trưởng thành.

Cậu định kéo tôi xuống nữa, lúc đó tôi mới hoảng hốt rụt lại.

“Cô ta cũng nắm cháu như vậy, đặt lên người cô ta.

Rồi bắt cháu chạm vào cô ta rồi cô ta giật phăng quần cháu xuống…”

Chu Lê Đình không nói tiếp.

Nhưng ánh ghê tởm chán ghét của cậu nói lên tất .

Người phụ nữ đó thích con riêng nhà chồng.

làm ra chuyện tồi tệ nhất, khắc một vết thương tâm lý không bao giờ xóa được lên đứa trẻ lớp chín.

“Còn sao cô ta bỏ đi?”

“Còn cảnh dì hôm nay, cô ta phát hiện đống dụng cụ cháu giấu dưới gầm , cô ta biết cháu không sợ chết.”

Trừ căn nhà này ra, Chu không chịu chia gì hết.

Người phụ nữ đó chửi rủa ầm ĩ, ôm hết mọi thứ có giá trị rồi bỏ trốn.

Ngoài trời chẳng biết khi nào đổ mưa.

Nhiệt độ trong lạnh đi rõ rệt.

Tôi nhìn Chu Lê Đình.

Ánh cậu nhìn tôi cũng giống hệt: trống rỗng, tê dại, không mang chút cảm xúc nào.

Tôi đang câu chuyện của người khác, cậu đang kể câu chuyện của người khác.

“Sao cháu lại chịu nói với dì?”

“Dì có thể diễn mọi bộ dạng dì có lợi sống sót.

Mẹ hiền con thảo cũng được, bình yên như nước cũng xong.

Nói cho dì là cảnh cáo dì.

Muốn sống yên ngoan ngoãn lại.”

“Ừ, nhớ rồi.” Tôi không phản bác sự công kích của cậu, chỉ bình thản gật đầu.

“Ngủ đi, đến kỳ nghỉ mẹ kế dẫn con đi trả thù.”

“Dựa vào dì?”

“Dì là kiểu người chịu không nổi uất ức.

Hai con nhà cháu nhịn giỏi quá, nhìn thôi là dì nghẹn thở rồi.”

“…”

Chu Lê Đình nghĩ tôi chỉ nói cho có.

Không ngờ sáng thứ Bảy đầu tiên, sáu giờ, cậu bị tôi lôi dậy khỏi , kéo lên xe khách liên tỉnh, đi thẳng đến địa chỉ mẹ ruột cậu .

“Dì bị bệnh à, Dương Thiển?! Cháu cần dì giúp trả thù chắc?!”

“Làm ơn tôn trọng mẹ kế của con, gọi dì là dì Thiển.

Không dì méc cháu.”

Chuyện nhỏ này không xử lý dứt điểm, sự thù hận bị dồn nén trong Chu Lê Đình mãi mãi là một quả bom, chẳng biết nổ lúc nào.

“Hai người đàn ông to xác mà bị người ta bắt nạt thành thế này, giỏi thật đấy.”

“…”

12

Giang Thành là doanh nghiệp của Giang Thông – ông chủ mà mẹ ruột Chu Lê Đình tái hôn.

Công ty chủ yếu kinh doanh thực phẩm chức năng mỹ phẩm giá rẻ.

Nhìn không lớn nhưng mỗi kiếm được rất nhiều tiền bẩn.

Trên lừa khách hàng, giữa bóc lột nhân viên, dưới ép nhà cung ứng.

Tranh chấp kiện tụng đầy mình.

Tôi dẫn Chu Lê Đình đến thẳng công ty đối thủ của Giang Thành, yêu cầu gặp ông chủ của họ.

Các doanh nghiệp nhỏ, trừ lúc tiếp khách, giám đốc thường văn .

Tôi cho ông ta mấy tài liệu mình thu thập suốt đêm, đổi lại được cách liên hệ của Giang Thông mẹ ruột Chu Lê Đình.

Chu Lê Đình suốt đường đi đều mơ hồ, đến lúc tôi nhắn cho mẹ ruột cậu trên xe khách về thành phố, cậu mới vò mái tóc vừa dài trở lại, hỏi: “Dì rốt cuộc điều tra mấy thứ này bằng cách nào?”

“Nhân sự bọn dì có hệ thống riêng tra cứu.”

Chỉ cần một tấm ảnh, một cái tên là đủ tìm hàng đống thông trong các nhóm nhân sự.

“Loại công ty như thế này, nhân viên nghỉ việc chắc chắn sẽ lưu lại tài liệu nắm thóp đảm bảo lấy được lương cuối.”

Vận may của tôi rất tốt, tôi không chỉ mua được ảnh chụp nhắn Giang Thông chỉ đạo nhân viên lừa nhà cung ứng, lừa khách hàng mà còn mua được ảnh ổng cùng bồ nhí làm chuyện đáng xấu hổ trong văn .

Vài ngày khi về nhà, mọi chuyện bình lặng.

Chu Lê Đình đi học, còn tôi liên tục theo dõi tức mới của Giang Thành.

Quả nhiên đến một , tài khoản tức địa phương tung video vợ Giang Thông bắt gian tại văn , hai người đánh nhau hỗn loạn ngay tại chỗ rồi hai nhập viện.

được mấy hôm, Giang Thành nhà cung ứng ngừng hợp tác mà giao hàng không đúng hạn, mất luôn khách hàng lớn nhất, còn trả đống tiền bồi thường.

Ngân hàng ngửi mùi rủi ro liền chấm dứt hợp đồng, Giang Thông muốn vay vượt cạn mà không vay nổi.

Một Giang Thành rơi rụng, đối thủ lại vụt lên như diều gặp gió, ôm trọn khách hàng, Giang Thành sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian.

“Thế nào? Hả giận ?”

Tôi dắt Chu Lê Đình vào quán cải thiện bữa ăn, hết tài liệu điều tra cho cậu.

làn hơi nóng bốc lên bát cá chua cay thịt cay Tứ Xuyên, Chu Lê Đình cúi im lặng rất lâu.

Cuối cùng cậu gật đầu, giọng khàn khàn: “Ăn đi, nguội rồi.”

Cậu không nói câu cảm ơn, thái độ cũng không thay đổi, vẫn chọc ngoáy, vẫn căng như dây đàn.

Nhưng nhà, cậu bắt đầu mặc đồ nhà rộng rãi, không còn đi lòng vòng chỉ với một cái quần short nữa.

“Thông về hai mẹ kế của con chắc dì không cần moi con nữa đúng không? dì đi.”

“Dì lại định làm gì?”

“Rảnh, kiếm tí kích thích.”

“…”

Nhìn là biết, trong xương cốt Chu Lê Đình vẫn hết hận dù mọi chuyện qua.

Bề ngoài cậu tỏ ra chán ghét tôi nhưng đêm đó vẫn toàn bộ thông của hai người phụ nữ kia vào điện thoại tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương