Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

8

Gần , tôi cố tránh mặt Thẩm Từ.
Không tôi trốn tránh anh, mà vì sợ bản thân không kiềm chế được, rồi kể hết mọi chuyện chia tay năm xưa.

Dù gì nhà họ Thẩm mấy năm nay luôn nổi tiếng là gia đình hòa thuận, tôi sợ vì mình mà phá vỡ bình yên ấy.

Hơn nữa, tôi nghe nói mẹ của Thẩm Từ dạo sức khỏe không tốt.

Nhưng đôi khi, càng sợ điều gì, nó lại càng xảy ra.

Hình ảnh tôi lên xe caravan của Thẩm Từ bị chụp lại đăng lên mạng.

Những mắng nhiếc, châm chọc tràn ngập phần bình luận Weibo của tôi.

“Giữa mùa đông mà ăn mặc thế kia lên xe Thẩm Từ, thật không xấu hổ.”

“Muốn dùng nhan sắc để tiến thân? Chờ kiếp sau .”

“Giang Vãn Kiều đúng là dũng cảm, từ mạng ảo dính thẳng vào đời thật.”

“Vậy rốt cuộc, Thẩm tổng bây giờ nhỏ không nhỉ?”

Tôi chưa kịp giải thích, Thẩm Từ đã đăng liền hai bài Weibo.

“Là tôi luôn bám ấy.”

“Tôi theo đuổi ấy.”

Chỉ vài chữ ngắn gọn, nhưng khiến trái tim tôi run rẩy.

khi của Thẩm Từ tìm tôi, tôi đã chủ động tìm ông.

Ông ngồi đối diện, mang theo uy lực của một người ở vị trí cao.

Tim tôi đập loạn, đầu óc rối bời, cố gắng nghĩ cách chọn từ ngữ thật kỹ.

Bất kể thành công hay thất bại, tôi muốn thử đấu tranh một cho tình yêu của mình.

của Thẩm Từ mở : “Tìm tôi vì chuyện của Thẩm Từ?”

Tôi gật đầu, suy nghĩ thật kỹ rồi nói: “Thẩm tổng, tôi ông nghĩ tôi không xứng với Thẩm Từ. Nhưng tôi thật rất, rất thích anh ấy.”

Tôi thận trọng đề nghị: “Hy vọng ông có thể cho tôi một cơ hội.”

Ông nhướng mắt, giọng nhàn nhạt: “Dựa vào đâu tôi cho cơ hội?”

Tôi hít sâu một hơi: “Năm đó ông từng nói, nếu tôi trở thành ảnh hậu, ông cho tôi một cơ hội. nói đó giá trị chứ?”

Ông gật đầu.

Tôi nhìn thẳng vào mắt ông, ánh mắt kiên định:
“Được, ba năm. Tôi hứa với ông, trong ba năm tôi nhất định giành được danh hiệu ảnh hậu, xứng đáng với Thẩm Từ.”

Ông nhếch môi, cười nhạt: “ nghĩ dựa vào đâu mà Thẩm Từ chờ ba năm?”

Tôi đầu, trĩu nặng.

Đúng vậy, tại sao Thẩm Từ chờ tôi ba năm?

, đừng làm khó ấy nữa.”

Tôi cảm nhận được một bàn tay đặt lên vai mình từ phía sau.

ấm áp từ bàn tay ấy truyền làn da, lan khắp cơ thể tôi.

“Con sẵn , dù là bao nhiêu ba năm con sẵn .”

9

của Thẩm Từ đồng ý với tôi rằng, chỉ cần tôi giành được giải Ảnh hậu, ông cho tôi một cơ hội bước vào cửa nhà họ Thẩm.

Dạo gần , tâm trạng của Thẩm Từ có phần không ổn định.

Tôi cuộn tròn trong vòng tay anh ấy, tận hưởng từng miếng đồ ăn anh đút.

Nhìn nữ chính trong được ba người đàn ông tỏ tình, tôi thở dài cảm thán: “Thật hạnh phúc quá .”

Thẩm Từ đầu, giọng nói có chút ghen tuông: “Có gì đáng để ghen tị chứ? Em chẳng có sao?”

Tôi hiểu ý anh muốn nhắc chuyện gì.

Vài ngày , Thẩm Từ đón tôi, vô tình chứng kiến thầy dạy diễn xuất của tôi tỏ tình với tôi.

Bề ngoài anh tỏ ra bình thản, nhưng tối đó anh đã ôm chặt eo tôi, dày vò tôi cả đêm.

Thẩm Từ xuống, hôn lên vành tai tôi: “Giang Vãn Kiều, em thật khiến anh cảm thấy rất thiếu an toàn.”

“Chị ơi, vị trí Ảnh hậu, anh giúp em đạt được.”

Ngón tay anh vuốt ve làn da mềm mịn cổ tôi, giọng nói trầm khàn: “Chúng ta kết hôn , được không?”

Tôi ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi anh, thì thầm:
“Thẩm Từ, thật ra danh hiệu Ảnh hậu không quan trọng. Điều em muốn, là chứng minh với tất cả mọi người rằng em xứng đáng đứng bên cạnh anh, không một cây tầm gửi sống dựa vào anh.”

10

Hai năm sau, nỗ lực của tôi bắt đầu được đền đáp.

Tôi dần xuất hiện trong các lễ trao giải cuối năm.

Sau một buổi lễ trao giải, tôi Thẩm Từ cùng nhau về nhà.

Về nơi, tôi tiện tay bật TV lên.

màn hình phát lại lễ trao giải vừa diễn ra tối nay.

Tôi có chút tiếc nuối: “ Ngạo đẹp trai, diễn xuất ổn. Sao giải lại trao cho Ngô Vũ, đúng là chẳng có thực lực.”

Ngạo là đàn em khóa dưới của tôi, từng gặp vài , tôi có ấn tượng khá tốt.

Ngay khi nói xong, tôi đã hối hận.

Vì trong hai năm , Thẩm Từ chẳng khác gì một hũ dấm chua, không thể chịu nổi tôi khen bất kỳ người đàn ông nào.

Quả nhiên, khuôn mặt Thẩm Từ hiện rõ vẻ không vui.

Tôi vội chữa cháy: “Nhưng trong em, không ai có thể so sánh với anh được.”

Tôi vòng tay cổ anh, nhỏ giọng năn nỉ: “Đừng giận nữa, được không?”

Thấy anh vẫn không phản ứng, tôi quyết định tung chiêu cuối.

Tôi ghé sát tai anh, giọng nũng nịu mềm mại: “Giang Vãn Kiều thích nhất là Thẩm Từ.”

Vậy mà Thẩm Từ vẫn không lay động.

Cái gì ? Hôm nay chiêu không hiệu quả sao?

Khi tôi bối rối, thì bất ngờ—

Thẩm Từ nắm cổ tay tôi, kéo mạnh tôi ép vào tường.

Đầu tôi đập vào công tắc đèn, “tách” một tiếng, căn phòng chìm vào bóng tối.

Giọng anh vang lên ngay phía tôi, mang theo hơi thở nóng bỏng:
“Chị ơi, chứng minh cho anh xem .”

Khoảng cách giữa tôi anh ấy gần mức tôi có thể nghe rõ nhịp thở của cả hai. Bóng tối khiến mọi giác quan của tôi trở nên nhạy bén hơn, tôi căng thẳng nỗi không làm gì.

Tôi liếm môi, lắp bắp: “Chứng minh… thế nào—”

chưa dứt, Thẩm Từ đã xuống, cắn lên vành tai tôi.

Nói là cắn, nhưng giống như anh ngậm hơn.

Đầu lưỡi anh lướt vành tai tôi, cảm giác tê dại nhanh chóng lan khắp cơ thể.

Trong khoảnh khắc rạo rực ấy, anh ghé sát tai tôi, thở dài khe :

“Kiều Kiều, anh yêu em.”

11

“Cắt! Kiều Kiều, biểu cảm của em không đúng.”

Đạo diễn thứ ba ngắt cảnh quay của tôi:
“Em là gián điệp, em cố quyến rũ anh ta để thông tin, sao mặt em lại đỏ bừng như thế?”

trường, tôi nhận ra Thẩm Từ đã biến mất.

Tôi đầu xin lỗi: “Em hiểu rồi, đạo diễn.”

Đạo diễn gật đầu: “Tốt, các bộ phận chuẩn bị, quay lại từ đầu.”

Tôi tập trung hết sức, cuối cùng—

“Cắt, cảnh rồi. Mọi người nghỉ ngơi một chút .”

Tôi lách đám đông, cuối cùng tìm thấy Thẩm Từ bên bờ suối nhỏ.

Anh ấy trông uể oải, đầy tâm .

“Anh mệt rồi à? Hay anh về khách sạn nghỉ .”

Giờ , mối quan hệ giữa tôi Thẩm Từ đã là bí mật mà ai trong giới.

Đầu năm nay, tôi nhận được mời từ đạo diễn Mẫn, tham gia vai nữ chính trong bộ mới Chiêu Trì của ông.

Đạo diễn Mẫn được mệnh danh là “người tạo ra ảnh hậu.”

Tôi hiểu là cơ hội hiếm có đối với mình.

Nhưng sau khi đọc kịch bản, tôi lại do dự.

Bối cảnh thời dân quốc, nữ chính là một gián điệp với nhiều thân phận.

Kịch bản có rất nhiều cảnh thân mật.

Ban đầu, tôi sợ Thẩm Từ không đồng ý, anh ấy luôn có tính chiếm hữu mạnh rất thiếu cảm giác an toàn về tôi.

khi nói với anh ấy, tôi đã nghĩ ra đủ cách để thuyết phục.

Nhưng khi nghe xong, Thẩm Từ không nói gì, chỉ yêu cầu được cùng tôi vào đoàn .

Thẩm Từ quay lại nhìn tôi, nắm tay tôi:
“Kiều Kiều, anh hối hận rồi. Chúng ta đừng quay nữa, được không?”

Tôi ôm anh ấy: “Thẩm Từ, em là diễn viên, đó chỉ là công việc thôi.”

Anh siết chặt eo tôi, thì thầm:
“Anh không chịu nổi đâu. Chúng ta đừng quay nữa, được không?”

“Em muốn làm ảnh hậu, anh có thể trải đường cho em, tìm những tài nguyên tốt nhất.”

tiền vi phạm hợp đồng, anh trả.”

Ánh mắt Thẩm Từ nhìn tôi, đầy vẻ đau :
“Chị ơi, đừng quay nữa mà.”

Tôi nói :
“Thẩm Từ, bộ sắp quay xong rồi, anh nhẫn nại thêm chút nữa được không?”

“Anh mà, bộ có khả năng đoạt giải rất lớn. có lẽ là gần nhất em có thể tiến danh hiệu ảnh hậu.”

“Đã ba năm rồi, anh ảnh hậu có ý nghĩa thế nào với em mà.”

im lặng bao trùm giữa tôi Thẩm Từ.

Gương mặt anh ấy lạnh lùng, nhưng khóe mắt lại đỏ hoe.

Anh giận.

Tôi từng nhìn thấy dáng vẻ của anh, vào cái đêm tôi lén chơi với người khác sau lưng anh.

Đêm đó, đầu tiên Thẩm Từ lớn tiếng quát mắng tôi, nói những rất nặng nề.

Một Thẩm Từ như vậy khiến tôi có phần sợ hãi.

Tôi chuẩn bị tinh thần cho một cơn bão mang tên “Thẩm Từ.”

Nhưng không ngờ, anh chỉ đầu, tựa vào hõm vai tôi.

Một lúc lâu sau—

“Được.”

Giọng anh khàn đặc, nghẹn ngào, nhưng đầy thỏa hiệp.

Tùy chỉnh
Danh sách chương