Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Kinh nguyệt trễ tuần, que thử thai hiện rõ vạch, nhắc tôi rằng tôi đã trúng số rồi.
Ba của đứa bé không phải ai khác.
Chính là người yêu cũ đã chia tay tôi ba năm trước, cũng là sếp hiện tại của tôi.
Công ty tổ chức team building để chào đón sếp mới, người đàn ông này bất ngờ được điều làm cấp trên trực tiếp của tôi.
Có lẽ là để lấy mọi người?
Lục An vốn không hay uống rượu vậy mà lại nhậu nhẹt tới bết bát với đồng nghiệp.
Cuối còn chỉ đích danh yêu cầu tôi đưa hắn nhà.
Đùa à!
Chúng tôi chia tay đã ba năm, tôi làm sao biết hắn sống đâu?
là tôi tống hắn vào khách sạn.
Nhưng tên này lúc say rượu chẳng ra gì!!!
Hại bà đây bị hắn làm cho không còn sạch sẽ, hu hu.
Tôi ôm càng càng , gõ bàn phím lạch cạch như trút .
tới lui, tôi xông thẳng vào văn phòng của Lục An.
Quả nhiên đàn ông chẳng có thằng nào tử tế!
Lúc tỉnh táo thì nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng xa cách.
Tôi răng : “Tôi muốn nghỉ phép.”
Tên khốn đó liếc tôi một cái: “Chia tay lâu như vậy rồi mà còn không biết quy tắc?”
“Lần sau vào phòng thì gõ cửa trước.”
??
Sao lúc hắn say rượu không mấy cái quy tắc đó?!
Tôi mặt không cảm xúc đặt đơn nghỉ phép lên bàn hắn.
“Nghỉ phép.”
Lục An tiện tay cầm lên, giây trước vẫn bình thản như không, giây sau mắt đã nheo lại, sắc mặt lập thay đổi.
Tôi hừ lạnh một tiếng.
Xem ra hắn vẫn chưa quên cái chuyện tốt mà đã làm.
“Con là của anh, duyệt nghỉ thai sản đi.”
Tờ đơn bị Lục An bóp đến nhăn nhúm, hắn cười .
“Ba năm trước cô trốn cưới, ba năm sau tôi nuôi con? Định chơi tôi à?”
??
Tôi nghi ngờ hắn thử tôi.
“Tiền sữa, anh không định góp chút nào sao?”
Lục An ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt đen láy.
Người ta nói môi mỏng thì bạc tình, miệng của Lục An nói ra nào cũng đủ chọc người khác.
“Liên quan gì đến tôi.”
……
Hay lắm!
Tốt lắm!!
“Vậy thì coi như cha ruột nó chết rồi.”
Tôi quay người bước ra, lập viết đơn nghỉ việc.
Lý do nghỉ: “ giới rộng lớn kia, tôi muốn đi tìm một người chịu nuôi con giùm!”
2
Lục An là nam thần được công nhận của cả trường đại chúng tôi.
Là “con cưng” trong mắt giảng viên, ai cũng biết hắn tiền đồ vô lượng.
Trong trường, người theo đuổi Lục An nhiều không đếm xuể.
Còn tôi…
Có thể coi là người bình thường nhất trong số những người kiên trì theo đuổi hắn?
Tôi theo đuổi Lục An ba năm, đến tận kỳ cuối mới leo lên được danh hiệu bạn gái của hắn.
Ngay cả bạn phòng của tôi cũng đùa giỡn trêu chọc:
“Kiều Bạch Bạch, mộ tổ nhà cậu xây đâu vậy, để tớ bàn với ba tớ chuyển mộ sang đó!”
“Bạch Bạch, cậu lần trước đi Vân Nam có nuôi cổ không đấy?”
“Cậu mở lớp tớ quỳ xuống luôn được không?”
Tôi luôn cười đùa đáp lại: “Lại đây, mỗi người 2000, cam đoan dạy là đậu!”
Nhưng chẳng ai biết, ba năm đó tôi theo chân Lục An gần như chu du khắp cả nước.
Hắn là sinh viên ưu tú ngành tài chính.
Cộng thêm doanh nghiệp gia đình, lúc còn đi đã thường xuyên bay đi bay lại giữa các thành phố.
Có lần để mua được vé ngồi cạnh hắn, tôi còn phải nhờ cò mua vé, tốn thêm 2000 tệ.
Lúc ngồi cạnh Lục An, tôi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Hắn có đôi mày sắc lạnh, sống mũi cao thẳng có một nốt ruồi.
Lúc nhắm mắt nghỉ ngơi, cả người toát ra vẻ lạnh lùng không ai được đến gần.
Tôi nhìn đến ngẩn ngơ.
Nhưng bất ngờ chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm kia, tim tôi suýt nhảy khỏi lồng ngực.
“Kiều Bạch Bạch, gan em càng càng lớn rồi.”
“Theo tôi tám lần, giờ còn dám ngồi cạnh luôn?”
Tôi chớp mắt ngại ngùng không dám nói gì.
Tám lần trước tôi đều ngồi cách hắn khá xa.
Hắn đi công tác thì tôi tranh thủ du lịch.
Chỉ là bay chuyến thôi, vậy mà vẫn bị hắn phát hiện?
Nhưng sau đó…
Gan tôi cũng to thật rồi.
Suốt ba năm, tôi gần như đã ngắm hết cảnh đẹp của đất nước.
Cuối , cục đá lạnh lùng như Lục An cũng bị tôi làm cho cảm động.
Sau bận rộn công việc xong, hắn còn chịu đi leo núi, lội suối với tôi.
Bên bờ Nhĩ Hải, Lục An nhận lời tỏ tình của tôi.
Bạn bè ngưỡng mộ, cha mẹ ủng hộ, chúng tôi định cưới sau tốt nghiệp.
Nhưng ngay trước đám cưới, tôi lại bỏ trốn.
Đám cưới không có cô dâu ấy, có lẽ là vết nhơ mà cả đời này Lục An không muốn lại.
Buổi lễ đó trở thành điều cấm kỵ trong miệng tất cả mọi người.
nói mỗi lần ai nhắc đến, sắc mặt Lục An lại lạnh đến đáng sợ.
3
Tôi đi bệnh viện khám thai, các chỉ số đều tốt đến mức bác sĩ khen không ngớt.
Nhưng trước rời đi, bác sĩ lại khiến tôi đỏ cả mặt.
“Nhưng vẫn phải ý, ba tháng đầu không được quan hệ.”
Tôi cười gượng.
Bác sĩ nhiều rồi.
Tôi ghé siêu thị một vòng rồi nhà.
Nhưng vừa mở cửa thấy đôi giày để bừa lối vào, mặt tôi lập sầm xuống.
“Sao cô lại tới nữa?”
Nhìn khuôn mặt giống tôi như đúc, tôi lặng lẽ siết chặt nắm tay.
Kiều Lộc, em gái song sinh của tôi.
Nói ra cũng lạ, rõ ràng là một mẹ sinh ra, nhưng cuộc sống sau này lại cách nhau một trời một vực.
Kiều Lộc là bối trong tay cha mẹ, đến cả cái tên cũng được đặt kỹ hơn tôi.
Lúc mẹ còn sống, bà không ít lần ôm lấy Kiều Lộc mà nói: “Mong rằng con gái của mẹ, cả đời sẽ giống như con hươu nhỏ tung tăng vui vẻ, mẹ sẽ cho con tất cả.”
Đúng vậy.
Mẹ thực sự đã vệ con gái thứ của bà rất tốt.
Nhưng tôi lại phải trả giá rất đắt vì điều đó.
Kiều Lộc đảo mắt nhìn quanh căn nhà mới tôi mua, cứ như ngắm tài sản của chính .
“ nào dẫn tôi đi làm thủ tục sang tên?”
Tôi cười khẩy.
Nhưng tiếp theo, Kiều Lộc lắc lắc thứ gì đó trong tay.
“Không ngờ nha, mẹ không còn mà chị lại mặt dày như ?”
“Chửa hoang? Chị nói xem nếu ba biết chuyện thì…”
Tôi nhíu mày, cái thứ cô ta lôi từ thùng rác ra?!
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ hoảng hốt lo sợ.
Nhưng bây giờ, Kiều Lộc tưởng tôi vẫn như trước đây để mặc cô ta chèn ép sao?
Tôi đi thẳng vào bếp nấu cơm.
Thấy tôi không quan tâm, Kiều Lộc lại sáp lại gây sự.
“Tôi phải nói với ba!”
Tôi mở ga bếp: “Được thôi.”
“Nói với ông là sắp làm ông ngoại rồi, ông lì xì cho tôi một cái.”
“Cửa kia, mời.”
Kiều Lộc hậm hực quăng lại rồi bỏ đi.
Tôi vừa ăn chè trôi nước vừa thong thả, không chút gợn sóng.
Cả nhà này đều là đồ thần kinh.
Vì tôi và Kiều Lộc giống nhau như đúc, lúc trước vào đại tôi suýt bị cô ta mạo danh nhập .
4
Nghỉ việc rồi, nhưng tôi vẫn còn một đứa trẻ phải nuôi.
Mấy nay tôi chạy đôn chạy đáo tìm việc mới, tuy lương thưởng không bằng chỗ cũ nhưng cũng coi như tạm ổn.
nhưng ngay đầu chờ kết quả sau phỏng vấn, tôi lại nhận được cuộc gọi từ công ty cũ.
“Ai đấy?”
Tôi lơ mơ áp điện thoại lên mặt, mắt vẫn chưa mở nổi.
giây trôi qua, đầu dây bên kia không nói gì, cơn cáu lúc ngủ dở của tôi lập bùng lên.
“Ai đấy!”
“Sáng sớm gọi điện mà không thèm lên tiếng, tôi chúc anh…”
Một giọng răng ken két vang lên đầu dây bên kia: “Kiều Bạch Bạch, chín giờ rồi mà còn chưa dậy?”
Tôi khựng lại, liếc nhìn điện thoại.
Dù chưa lưu tên, nhưng số này tôi thuộc từng chữ số.
“Cô chỉ nghỉ nửa , bây giờ tính là tự ý vắng mặt không lý do.”
“Trước mười giờ đến công ty!”
??
Tôi bật dậy: “Rõ ràng là tôi đã nghỉ việc…”
Còn chưa nói hết thì đầu dây bên kia đã cúp máy.
Tôi cầm điện thoại hít sâu một hơi.
Lục An! Tốt nhất cả đời này anh đừng rơi vào tay tôi!!!
Tôi rửa mặt qua loa rồi lao thẳng tới công ty.
Thấy bàn làm việc chất đầy tài liệu, tôi răng ken két.
Lúc yêu thì suốt sai khiến tôi, ba năm sau thì trình độ bóc lột lại càng cao!
Tôi nén , xông thẳng vào văn phòng Lục An.
“Lục An, anh cố tình công tư không phân minh đúng không?!”
Vừa dứt lời, tôi sững người.
“, …”
Ba mẹ của Lục An đều có mặt đó.
Tám con mắt chạm nhau, chỉ có mỗi Lục An là vẫn thản nhiên như không.
Lục và Lục trước giờ vẫn đối xử rất tốt với tôi.
Nhưng chuyện năm xưa đã xảy ra như vậy, ai mà không khó chịu trong chứ.
“Bạch Bạch? với Lục An…”
Lục sắc mặt không mấy tốt, nhưng nói chuyện vẫn khá uyển chuyển.
Tôi có hơi bối rối nhìn sang Lục An.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng hiện giờ tôi đúng là làm công ăn lương cho Lục An.
5
Tôi lén lút ra hiệu cho Lục An, mong hắn nói giúp vài .
Nhưng hắn lại chéo chân tựa vào ghế, dáng vẻ chẳng muốn quản gì.
Được lắm.
Anh vô tình thì đừng trách tôi bất nghĩa!!
“ à, đừng hiểu lầm, Lục An được điều công ty bọn , còn thì định nghỉ việc.”
Vừa dứt lời, Lục và Lục như trút được gánh nặng.
Tôi cũng hiểu điều đó.
Dù gì đám cưới ba năm trước đã khiến nhà họ Lục mất mặt chưa từng có.
Nhưng!
Lục An, anh cau mày cái gì?!
Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Tổng giám đốc Lục, đơn nghỉ việc tôi đã nộp rồi, sao không duyệt?”
Ánh mắt của Lục An lướt qua tôi.
“Lý do nghỉ việc không trung thực.”
vậy, Lục đứng dậy làm người hòa giải: “Tiểu Lục, Bạch Bạch muốn nghỉ thì con cứ duyệt cho xong chuyện đi, gây khó dễ làm gì?”
“Đúng không Bạch Bạch? Sao lại nghỉ việc?”
Nhìn cái vẻ nhướng mày của Lục An, tôi bực không chịu nổi.
Thật sự tưởng làm sếp rồi thì muốn nắm đầu tôi nào cũng được à?
Tôi trừng mắt nhìn hắn, rồi quay đầu nói với giọng đầy ấm ức:
“ Lục, mang thai.”
Lục An bị sặc cà phê, ho sặc sụa.
Lục và Lục mặt biến sắc, há hốc miệng.
“Lục An, thằng nhóc này mày mày mày…”
Lục An vất vả lắm mới tiễn được bố mẹ ra ngoài.
quay lại, hàm răng sau như sắp nát.
“Kiều Bạch Bạch, cô cố tình để bố mẹ tôi hiểu lầm phải không?”
Tôi trợn mắt.
Đáng đời, đồ đàn ông cặn bã.
Ai anh làm xong chuyện lại không chịu nhận?
Tôi lườm lại hắn: “Ai anh không duyệt đơn nghỉ việc của tôi?”
Lục An tiến lại gần bước, lạnh lùng nhìn tôi.
“Không được tôi dọn dẹp hậu quả thì đầu dùng nghỉ việc để uy hiếp?”
“Kiều Bạch Bạch, trò bỏ trốn này cô dùng một lần còn chưa đủ sao?”
“Hay là cô đời tôi, Lục An, chỉ đáng để đi gánh mớ rác của cô?”
Tôi bị hắn chọc đến đau .
Tên khốn này!!
“Tôi dọa anh thì có lợi gì?”
“Nghỉ việc thôi mà, anh phản ứng dữ dội vậy chẳng lẽ vẫn còn lưu luyến tôi à, tổng giám đốc Lục?”
Đôi mắt đen láy và bờ môi mím chặt kia chẳng giấu nổi cơn ngùn ngụt.
Một lúc sau, Lục An mới răng nói:
“Ba năm trước cô đột nhiên bỏ trốn, giờ quay lại mang thai, chẳng lẽ gã đàn ông ngoài kia không làm cô hài ?”
“Kiều Bạch Bạch, cô đừng có quá đáng.”
??
Tôi nhận phần sai trong chuyện bỏ trốn, nhưng đến miệng hắn thì sao tôi như kẻ mất nết vậy?
Tôi lấy đâu ra “đàn ông ngoài kia”?
Cơn đau từ dưới ập đến từng đợt, bàn tay tôi đầu toát mồ hôi lạnh, chỉ có thể tựa vào cửa.
“Được.”
“Không duyệt nghỉ việc, vậy thì tôi nghỉ ba .”
Sắc mặt Lục An khẽ động: “Lý do nghỉ?”
Tôi nhìn hắn, chỉ vào .
“Sảy thai.”
6
Vừa bước ra khỏi văn phòng, Lục An kéo tay tôi lại nhưng bị tôi hất ra.
Cơn đau âm ỉ khiến tôi bất an.
Vào nhà vệ sinh kiểm tra thì thấy đã đầu ra máu.
Tôi cắn môi, hơi hoảng loạn.
Ban đầu tôi , cho dù Lục An không nhận con, tôi vẫn có thể tự nuôi đứa bé này.
Nhưng bây giờ…
Tôi taxi đến bệnh viện thành phố, vào khoa sản.
“Ba tháng đầu thai chưa ổn định, dạo này có phải cô làm việc quá sức không?”
Tôi nhìn bác sĩ, luôn có cảm giác “quá sức” này không phải ý đó.
“Tâm trạng dao động mạnh không tốt cho cả mẹ và thai nhi, hiện tại đã có dấu hiệu dọa sảy rồi.”
“Chồng cô đâu?”
tới bộ dạng của Lục An, tôi răng:
“Chồng tôi chết rồi, con tôi không có cha.”
Nói xong, bác sĩ nhìn tôi một cái, giọng điệu dịu dàng hơn trước:
“Một sẽ vất vả hơn, cô phải dưỡng thai thật tốt.”
Tôi cụp mắt, ngập ngừng một lúc: “Bác sĩ, đứa bé này… tôi không giữ nữa.”
vậy, bác sĩ nhíu mày, nhưng chưa kịp nói thì bên tai vang lên giọng nói gấp gáp:
“Giữ lại!”
Ngoảnh lại thì thấy Lục An đứng ngay sau lưng tôi.
Hắn thở hổn hển, ngực phập phồng.
Bác sĩ nhìn chúng tôi một lượt, đẩy gọng kính trên sống mũi.
“Thống nhất rồi hãy quyết định.”
Lục An không để tôi kịp phản ứng, kéo tôi ra khỏi phòng khám, khác chỗ lần này hắn ôm tôi thật chặt trong .
Cảm nhận được nhiệt độ trong vòng tay hắn, tim tôi lại không có tiền đồ mà đập nhanh thêm lần nữa.
Đến hành lang bệnh viện, tôi mới ra phải thoát khỏi vòng tay hắn.
“Anh không phải không muốn nuôi con sao?”
Lục An mấp máy môi, giọng đã mềm lại:
“Em nói rõ xem chuyện là nào.”
Tôi nhìn hắn: “Lục An, chuyện anh làm sau say rượu anh quên hết rồi à?”
“Tôi chỉ em đưa tôi nhà.”
vậy tôi ôm trán, cãi lại ngay:
“Phải, tôi đưa anh đến khách sạn.”
“Nhưng người ôm tôi không cho tôi rời đi, chẳng phải là anh sao?”
Lục An khựng lại, mặt đầy bối rối.
Rất lâu sau, hắn mới cố vắt ra được một :
“Vậy nên em ra ngoài với người ta là tôi chết rồi?”