Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi hắn sẽ từ chối, ai ngờ hắn chỉ đứng đơ người, đỏ bừng. Chưa kịp để hắn phản ứng, tôi kiễng chân hôn cái chụt lên má phải. Mềm mại, mịn màng, tuyệt vời!
Hoảng “golden” chắc chắn không giống phiên bản tiền kia. Quả nhiên, hắn cúi , sờ mũi sờ đùi, trông cực bận rộn. Tôi định hôn thêm má trái thì hắn ngẩng , ánh lướt qua tôi… quá. Tôi lùi lại hai , hắn chuyển nhân cách.
Nhưng hắn đỏ , giọng lắp bắp: “Không… không vấn đề gì, tôi giữ bí mật. Cậu đi đánh với tôi nhé, Tiểu .”
Hóa tôi tượng. Nếu đổi sang học bá lùng, chắc tôi bị đông .
Chúng tôi uống trà sữa đi công viên. Sau một hiệp , hắn ướt nhẹp, dính sát thể, lộ rõ ngực bụng. Tôi nuốt nước bọt, đưa khăn: “Cởi lau đi, mặc ướt sẽ cảm đấy.”
Hắn phăng luôn, lau qua loa. Tôi đứng bên cạnh tung hô: “Cậu chơi giỏi thật, một mình được mười lăm điểm.”
“Ừ.” Hắn vẫn nhìn sân , nhàn nhạt đáp. Từ lúc công viên, hắn ít đi hẳn. Tôi bèn hỏi: “Cậu chơi rổ giỏi thế, biểu diễn xoay tôi xem đi?”
Hắn ngẩn , nhìn tôi, ánh kinh ngạc. Tôi định mở video hắn xem thì hắn nhếch môi: “Không… cần đâu.”
Hóa biết xoay ! Tôi phấn khích: “Thử đi, tôi bật nhạc . Đẹp trai thế này mà không làm tiktoker, uổng lắm. Cậu không phải muốn thử mọi thứ ?”
Tôi thao thao bất tuyệt, không để ý hắn đã cúi . Tôi hô: “Tôi bật nhạc đây, chuẩn bị…”
“Nhàm chán, tôi về đây.”
Hoảng bất ngờ ngẩng , ánh băng. Tôi nuốt lại lời, biết ngay nhân cách đổi .
Hắn mặc lại ướt, xách cặp, không cảm xúc đi. Tôi trêu: “Cậu đã mẽ hôn tôi, vứt tôi lại công viên tối muộn, đây là chịu trách nhiệm hả?”
Câu làm cả sân quay lại nhìn. Hoảng dừng , đỏ bừng, nghiến răng: “Tôi đưa cậu về nhà.”
Trên đường, hắn đi nhanh bay. Nếu không phải đỏ, tôi hắn ghét tôi.
cổng khu nhà, hắn định đi, tôi chặn lại: “ quay đi luôn vậy? Cậu chịu trách nhiệm kiểu đó ? với tôi ngày lại chưa?”
Hắn cúi : “Ngày .”
Tôi ngoáy tai: “ ai ngày ?”
Hắn hít sâu: “Ngày , .”
Tôi giả vờ uất ức: “ nãy gọi là Tiểu , lại thành ? Chúng ta mới hôn lưỡi hai lần, cậu trở hả?”
Hoảng trợn , sốc, lùi lại hai . Tôi bồi thêm: “Cậu ngày nào cũng tôi, mang bữa sáng tôi, cậu quên hết ?”
Hắn nửa ngày mới : “Xin lỗi.”
Tôi vẫy tay: “Thôi bỏ đi, vậy ngày cậu mang bữa sáng tôi chứ?”
Hắn mím môi, gật : “Ừ.”
Được lời hứa, tôi nhếch môi: “Vậy ngày , Hoảng.”
Tôi nhảy nhót chạy vào khu nhà, cười suốt. Ai ngờ Lục xuất hiện, chặn tôi: “Cậu về muộn thế, luôn ở cùng tên tâm đó à?”
Tôi khoanh tay, lườm: “Tối nay hình tôi không ở cùng cậu.”
“ ! Tôi là Hoảng.”
“Ồ, Hoảng à. Liên quan gì cậu, chó ngoan không cản đường, tránh .”
Lục cau mày, thở dài: “Tôi chỉ bảo cậu diễn kịch trong trường thôi, tan học đừng dây dưa. Nhỡ cậu ta phát bệnh làm gì cậu thì ?”
Tôi mở nắp chai nước, đổ thẳng lên cậu ta: “Tỉnh chưa?”
Kiểu tóc hàng tạo kiểu tan tành. Nước chảy xuống hàng hiệu. Lục sững sờ, bùng lửa: “Cậu phát điên gì vậy hả?!”
Tôi nhún vai: “Tôi cậu phát điên, nên giúp cậu tỉnh. Nửa chai nước coi free.”
Tôi lướt qua, về nhà. Lục lau , tức run người: “ , cậu đừng không biết điều! lúc khóc lóc cầu xin tôi, đừng trách tôi không để ý cậu!”
Tôi coi không nghe.