Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi thả lỏng người, lún sâu vào chiếc ghế tựa mềm mại, khẩy: “Tôi nói có, anh có không? Tôi nói không, anh lại có không? đâu tôi lại đang thu thập tài liệu nói dối anh đấy?”
Ngón tay thon dài của Hạng Quân vẫn luôn vuốt ve chiếc cốc phê, đến câu nói này thì dừng lại.
Đôi mắt đào hoa đa tình của anh dõi theo tôi, như thể đang chìm đắm trong tình yêu sâu đậm.
anh nói ra dễ gây hiểu lầm: “Chỉ cần là nói, tôi đều .”
Vẻ mặt anh ấy vẫn hờ hững nhưng các khớp xương trên bàn tay nắm chặt cốc trắng bệch.
Bỗng dưng tôi không thể đoán suy nghĩ của anh. Nhưng tôi , giữa chúng tôi mất đi tưởng từ lâu .
Tôi hiểu rõ anh giỏi diễn kịch, anh tôi có thể làm mọi vì việc viết lách.
Bất khi chúng tôi có giao thoa, đều không thể nói rõ trong đó pha trộn nhiêu phần tính toán, nhiêu phần thật lòng.
tôi khẽ thở dài, nhìn chằm chằm ly phê hề động đến, bật một : “Tôi giờ phê.”
Tôi không dung nạp caffeine, giờ chạm vào trà sữa hay phê.
Chỉ là Cappuccino là món Hạng Quân thích nhất, tôi thường mua cho anh.
Anh một ly, tôi một ly, anh sẽ hết, còn tôi thì không đụng một giọt .
Hạng Quân bỗng chốc như bị rút cạn sức lực. Anh không thể tiếp tục giữ vẻ mặt không cảm xúc nữa, đôi môi mím chặt, nụ gượng gạo đến mức khó khăn.
anh vẫn nói một nhẹ nhàng: “, tôi nhớ .”
“Kể từ hôm nay.” Anh dùng giọng điệu quen thuộc, vừa lười nhác lại vừa như nghiêm túc nói: “Tất cả mọi thứ thuộc về , tôi sẽ không giờ quên nữa.”
Từng chữ từng câu đều rõ ràng, nghe có vẻ kiên định nhưng vẫn không thể chạm đến trái tim tôi.
Hạng Quân, tôi không thể anh nữa .
Sau đó chúng tôi im lặng như vậy, cho đến khi anh hết phê, nhìn tôi chậm rãi ăn hết miếng bánh ngàn lớp vị trà xanh, anh nhẹ nhàng nói một câu: “Bốn mươi hai tháng, tôi như thể từng quen .”
Vậy tôi thì sao, tôi có thực hiểu anh không? Anh như một bậc thầy tình trường bẩm sinh, phong biến hóa khôn lường.
Dịu dàng, lạnh lùng, bá đạo, sâu tình… Cái là anh nhưng dường như lại không cái là anh cả.
Thật mà nói, anh đi làm diễn viên, chắc chắn là cấp bậc Ảnh Đế.
tôi không trả , mà chuyển sang đề tài khác: “Anh còn cần chìa khóa không? Lát nữa tôi có thể tìm thử.”
Mặc dù khả năng cao là tôi vứt nó đi .
“Không cần nữa.” Anh ngước mắt lên, dường như đôi mắt đó muốn nhìn thấu tâm can tôi: “Tôi định thay khóa .”
Lúc ra về, anh quay lưng về phía tôi vẫy tay nói: “Tôi sẽ gửi chìa khóa cho .”
Thần kinh! Ai cần chìa khóa anh chứ!
Lúc này tôi lại nghĩ đến một vấn đề: Làm sao anh vị trí của tôi?
Trong tiểu thuyết, đó là nhu cầu của cốt truyện, nam chính có quyền năng thấu trời, dù nữ chính chạy đi đâu anh tìm .
Nhưng ở ngoài đời, tôi nghĩ kỹ lại chỉ thấy kinh hãi. C.h.ế.t tiệt, Hạng Quân không phải là một kẻ theo dõi biến thái đấy chứ?
Lòng bất an, tôi nhắn hỏi anh ngay trên WeChat, anh trả nhanh: [ kéo tài khoản chính của tôi ra khỏi danh sách đen, tôi sẽ nói cho .]
Tôi trả ngay lập tức: [Nằm mơ đi.]
Anh gửi một nhắn thoại, mở đầu là một lười nhác: “Mùa thu năm ngoái, say rượu, nhất quyết kéo tôi đi xem ‘ngôi trong mơ’ của .”
Đó là một ký ức xa xôi, dù nó chỉ xảy ra đây một năm.
Khoảng thời gian đó, bài viết của tôi có lượt xem tệ, cạn kiệt ý tưởng, cộng thêm một độc giả liên tục gây và lăng mạ tôi trong phần bình luận, tâm trạng tôi tồi tệ.
, tôi chọn một đêm thu mát mẻ để say mèm trên sân thượng.
Tửu lượng của tôi bình thường nhưng không mất trí nhớ. Vì vậy, tôi nhớ rằng khi tôi đang chếnh choáng say, Hạng Quân đến.
Anh nói gọi điện thoại cho tôi không ghé qua xem thử. Không tìm thấy tôi trong , sau đó nghe hàng xóm nói có cô gái rượu trên sân thượng, đoán là tôi.
Dù anh luyên thuyên nhiều, đại khái là anh không lo lắng cho tôi nhưng chắc chỉ tò mò đến xem mà thôi.
Tôi mơ hồ gật đầu, không để ý. Anh đá bật lon bia bên cạnh, tiện thể ngồi xuống bên tôi.
Điện thoại anh liên tục rung, tôi đoán là cô bạn gái quen của anh và tôi hỏi như vậy.
“Vừa chia tay.” Hạng Quân cúp điện thoại, đáp lại một tùy tiện, cầm lấy một lon bia mở ra, phát ra một “cạch” trong đêm.
Tim tôi lỡ mất một nhịp theo động đó.
Có lẽ vì rượu, giọng nói của anh không còn thanh thoát như gió đêm nữa mà mang theo chút dính dính và khàn khàn: “Không vui à?”
Tôi quay đầu đi, không muốn để ý đến anh: “Liên quan gì đến anh.”
Anh một , nhướng mày: “Bình thường ngoan ngoãn như thỏ, say hung dữ thật.”
Tôi im lặng, nhìn về phía hàng nghìn đèn đóm xa xa, không có một ngọn đèn dành cho tôi.
Bên cạnh đưa tới một con thú nhồi bông to bằng lòng bàn tay, là một con thỏ trắng.
“Quà tặng .” Hạng Quân lười nhác nói.
Tôi bị dọa đến mức tỉnh táo đôi chút: “Hôm nay là ngày gì? Sao anh lại tặng quà cho tôi?”
Anh thốt ra ngay: “Sinh nhật tôi.”
“Nói dối, sinh nhật anh là ngày 20 tháng 3, hôm nay là 15 tháng 10 .”