Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Văn phòng dọn sạch, còn lại tôi và Kỷ Trạch Tây.

Tôi ngồi, anh ta đứng.

Tôi nói: “Bố thật sự muốn à?”

Kỷ Trạch Tây sắp sốt ruột đến chết, nhưng ngoài miệng thì không chịu thừa nhận.

Anh ta nói: “Tôi hỏi vu vơ thôi, cô thích nói thì nói.”

Tôi: “Được thôi, vậy tôi không nói nữa, bắt taxi đi đây ~”

Kỷ Trạch Tây: “…Đừng đi.”

Tôi: “Thế rốt cuộc bố có muốn hay không?”

Kỷ Trạch Tây cực khó , cuối cùng cũng gật cái.

Hứ, kiểu cũ rích, tôi nắm thóp là phải.

Tôi nói: “Chuyện này ấy , là hồi mới mười ba, mười bốn tuổi, mẹ kể. Mẹ sợ sớm nên dặn đi dặn lại: Chọn đàn ông phải cẩn thận, đừng có mẹ ấy.”

Kỷ Trạch Tây thấy không phục.

cô ấy thì sao?”

Tôi: “ mẹ là chịu đủ mọi ấm ức ấy chứ sao. Đêm tân chồng không về, cơm mẹ nấu bố không buồn động đũa, oan thương còn phải ly …”

Kỷ Trạch Tây cực khó nhọc mở lời: “Không phải, chuyện là hiểu lầm … Ý cô là, chuyện cô ấy đều viết trong nhật ký sao?”

Tôi lắc .

“Mẹ tôi đâu phải kiểu nhỏ nhen thế. Trong nhật ký mẹ viết: Lúc ăn cơm, bố thấy mẹ không ăn trứng thì trên bàn cơm không còn quả trứng nào nữa; bố mẹ thích màu xanh lam thì tặng mẹ toàn đá lam bảo; bố tưởng mẹ ngủ rồi, nhẹ nhàng vuốt má… chuyện nhỏ nhặt vậy , nhưng mẹ thấy hạnh phúc nên đều ghi lại.”

cổ điển được xoa dịu cách nhẹ nhàng.

Anh ta lạc thần nhìn tôi, khẽ hỏi: “Thật à? Những chuyện nhỏ vậy cô ấy cũng nhớ sao?”

Tôi: “Vâng, nhưng sau này sống nhau hạch, nên mỗi lần đọc lại dòng mẹ lại buồn, cuối cùng đem đốt hết.”

cổ điển… nhẹ nhàng vỡ vụn.

05

Kỷ Trạch Tây điên cuồng đi qua đi lại trong văn phòng.

“Sao lại đốt được chứ? Sao lại đốt chứ?”

Thậm chí anh ta còn muốn gọi điện hỏi Vân : “Sao em lại đem quyển nhật ký tình hạnh phúc của tụi mình ra đốt? Em vậy là có ý gì hả?”

Tôi nói: “Mọi chuyện phải bắt cái đêm tân bố không về nhà.”

Kỷ Trạch Tây không đi lại nữa.

Anh mệt mỏi ngã phịch xuống sofa, bóp trán, chân dài bắt chéo, trông đúng kiểu mỹ sa sút.

“Chúng tôi vốn là nhân hợp đồng. Cô ấy lấy tôi để tôi cứu công ty nhà cô ấy, còn nhờ vụ kiện của em trai. Tôi không động vào cô ấy là vì tôn trọng cô ấy.”

Tôi cạn lời: “ đi đây, không nói nữa, hết thuốc chữa, thích ly thì ly, không can dự nữa.”

Kỷ Trạch Tây vội vàng giữ tôi lại.

“Sao lại không can dự nữa? Không phải cô nói cô là gái chúng tôi sao?”

Tôi nói: “Bố đến mẹ còn không dám thừa nhận, can dự cái gì? Bố đừng nói câu ba xàm nữa, trả lời câu thôi: Bố có mẹ không?”

Kỷ Trạch Tây im lặng.

c.h.ế.t đi được ấy chứ!

chơi piano, xinh đẹp rực rỡ, truyện còn có chút nghịch ngợm đáng , đúng chuẩn nữ cổ điển!

Đúng gu của tổng tài bá đạo!

Nhưng giờ mối quan hệ thành ra nát bét thế này, sao anh ta dám nói ra miệng!

điển hình, anh ta “ bất lực”, hoàn toàn không cách bày tỏ hay cảm xúc.

Càng coi trọng thì càng hỏng. Ở nửa sau nguyên tác, anh ta thậm chí còn phải nhờ tới bác sĩ để học cách giao tiếp nữ .

có thể nói: “Chuyện lớn, cô không hiểu.”

Tôi: “Hiểu rồi, bố không mẹ tôi, bye.”

Kỷ Trạch Tây: “… điên cuồng luôn.”

06

Tôi rất hài lòng.

“Bố dám thừa nhận là tốt rồi. Hiểu lầm đều có thể hóa giải, trái tim vỡ rồi thì có thể ghép lại từng mảnh .”

Vừa nói xong, độ hảo cảm của anh ta tôi lập tức tăng lên 60%.

Kỷ Trạch Tây: “Thế bây giờ tôi nên gì?”

Tôi: “ khoản cho năm triệu, chúng ta nói.”

07

Không hổ là tổng tài bá đạo, Kỷ Trạch Tây mọi chuyện ngoài tình cảm nữ thì óc đều rất nhanh nhạy.

Anh ta khoản cho tôi triệu, nói khi nào việc thành công thì sẽ thêm ba triệu nữa.

Tôi: “Còn chia trả góp nữa hả, bố không tin à?”

Kỷ Trạch Tây: “Nếu cô khuyên rồi Vân vẫn nhất quyết đòi ly tôi, thì tôi sẽ kiện cô tội tống tiền.”

Tôi: “Anh không phải bố tôi! Tôi không nhận anh bố nữa! Tôi phải đi tìm chú Vương!”

Kỷ Trạch Tây nhíu mày: “Cô nói Vương Nguyên Trúc? Hắn ta vẫn chưa hết dã Vân sao?”

Tôi: “ cho tôi thêm năm triệu, rồi ta nói tiếp.”

08

Kỷ Trạch Tây không thêm tiền.

Cũng không đánh tôi.

Chắc là đi gọi đi chú Vương rồi.

Tôi đoán anh ta vẫn có chút e dè tôi đấy, dù sao thì tôi thật sự hết mọi chuyện.

Tôi bảo anh ta suy nghĩ kỹ về mối quan hệ này, rồi kêu anh gọi xe sang đưa tôi về trang viên.

Đúng rồi, nữ truyện cổ điển thì phải sống ở trang viên, biệt thự thường là không đủ tầm.

Vân đang ngồi trong nhà kính ngẩn .

Cô không khóc, lặng lẽ nhìn những bông hoa đang nở rộ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương