Nguyện Người Bình An

Nguyện Người Bình An

Hoàn thành
6 Chương
2

Giới thiệu truyện

Khi đại bá mẫu tới thôn quê đón ta, ta đang ra sức đ/á một tên trộm gà xuống sông.

Tên trộm ngã nhào, nước bắn tung toé, vừa khéo vấy đầy y sam của đại bá mẫu.

Bà hơi khựng lại trong chốc lát, sau đó mới nhoẻn miệng cười, khen một câu:

“Gan dạ thật đấy, đúng là c/ốt nh/ục của Hầu phủ ta có khác.”

Mắt ta lập tức đỏ hoe, lao tới ôm chặt lấy eo bà, nức nở bật khóc:

“Nương ơi, cuối cùng người cũng đến đón con rồi. Con còn tưởng người thấy con quê mùa th/ô k/ệch nên không cần con nữa…”

“Trước kia có một mụ mụ đến, vừa nhìn là biết chẳng phải người tốt. Mụ ấy ly gián mẫu tử chúng ta, còn bảo người không muốn con quay về. Hừ, chờ về phủ rồi, người đánh mụ ấy mấy bản tử cho con nha!”

Đợi đến khi nước mắt nước mũi ta đã dính đầy vạt áo, đại bá mẫu mới cẩn thận mở miệng:

“Chuyện là… ta không phải nương của con. Nương con dạo này bận bịu, tổ phụ lo lắng nên mới sai ta đến đón thay.”

Tay ta đang đưa lên lau nước mắt thì khựng lại.

Bận?

Một người làm mẹ, rốt cuộc là bận đến mức nào, mới có thể mặc kệ nữ nhi ruột thịt của mình sống trôi dạt bên ngoài, sinh t,ử cũng chẳng thèm đoái hoài?