Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hắn đi , ta cũng chuẩn bị rời đi.
“Yểm Hàn Sương, chờ một chút.” Kỳ Dung gọi ta lại, đưa cho ta một viên đá đen sì.
Vừa nhìn thấy, ta liền mừng rỡ, “Cho ta ?”
“Ừ.”
“ Ngài khách khí quá, ha ha ha.” Ta sung sướng nhận lấy, cẩn thận cất vào nhẫn trữ vật.
“Chỉ là một khối Huyền thạch thôi, cần vui vậy không?” Kỳ Dung không hiểu ta lại mừng đến thế, với hắn chỉ là một hòn đá, nhẫn linh của hắn còn cả đống – đều do lấy từ Dung Khanh.
“Tất nhiên là vui , hehe Phồn Hoa chân nhân, ngài còn nữa không… hay ta lấy khác đổi nhé?” Ta dày dí sát lại, xin thêm vài cục.
Kỳ Dung nhìn bộ dạng đó của ta không khỏi bật cười lòng, ngoài giữ vẻ lạnh lùng, “Ngươi gì để đổi với ta? Ta là không thiếu gì.”
Ta liếc xéo hắn, “Không thiếu gì lại xài sạch Thanh Thần Thảo của ta… xì.”
6
Khụ.
Kỳ Dung không ngờ ta sẽ nói như vậy, hắn khẽ ho một tiếng, “Nếu không phải ngươi phá hỏng hết dược điền của ta…”
“Dừng, dừng, dừng.” Ta vội ngắt lời hắn, để hắn nói nữa lại thành lỗi của ta mất.
“Được Phồn Hoa chân nhân, ngài cứ thong thả đi dạo, ta đi đây.”
Nhân lúc Kỳ Dung còn đang sững sờ, ta lập tức nhấc chân chạy mất.
Kỳ Dung đứng lại tại chỗ, không biết đang nghĩ gì, nhìn bóng lưng Yểm Hàn Sương rời đi, mắt hắn thoáng hiện vài phần sinh động.
Ta đang lang thang bị Bạch Yên Hi tìm được, “ tỷ! Tỷ lại quên xem trận đấu của muội đúng không!”
Lương tâm cắn rứt ta cứng miệng, “Không quên, ta nhớ .”
Bạch Yên Hi nhìn ta không tin chút nào, “Vậy tại tỷ không nhìn vào mắt muội nói? Tỷ điều gì không thể nói thẳng .”
“Khụ khụ, cảnh ở đây đẹp quá, ta ngắm cảnh thôi.”
“ tỷ, nếu kiếm cớ kiếm gì đỡ lộ liễu chút đi, Hoa Trúc Cư tỷ còn chưa ngắm đủ ?”
Bị vạch trần, ta xấu hổ hóa giận, vội kéo nữ chạy đến lôi , “ , mau đi thi đi. Kéo dài nữa muộn mất.”
“ tỷ định phải cổ vũ cho muội đó nha.” khi , Bạch Yên Hi còn đặc biệt nhấn mạnh.
Ta gật đầu đồng ý.
Thế là trên lôi đã xảy cảnh tượng thế .
Trận là điểm sảng hai nguyên tác (điểm sảng ta bận cãi nhau với Kỳ Dung nên quên mất), ở Trúc Cơ sơ kỳ đấu với Trúc Cơ hậu kỳ.
Bạch Yên Hi cầm chặt kiếm, nhìn chằm chằm đối thủ phía đối diện, bất động như cũ.
Sau màn thăm dò ban đầu, hai bên đều giằng co không ai .
không khí căng thẳng ấy, một giọng hô vang bỗng phá vỡ tất cả.
“Yên Hi Yên Hi, hạ đệ . một , hạ vô địch.”
“Yên Hi Yên Hi, hạ đệ . một , hạ vô địch.”
“Yên Hi Yên Hi, hạ đệ . một , hạ vô địch.”
Chỉ một câu khẩu hiệu đơn giản vang ba lần giữa lúc lặng ngắt như tờ, khiến cả đấu trường đều nghe thấy.
Ta là hét, chẳng hề hay biết ánh mắt kinh ngạc của khác hay gương ngượng ngùng của nữ , ta hăng hái cổ vũ.
Bạch Yên Hi đứng trên lôi bắt đầu nghi ngờ bản thân lúc cực lực mời ta đến xem là đúng hay sai.
“Yên Hi ngươi còn đứng ngây đó gì? Thừa lúc hắn yếu mau hạ thủ đi chứ!” Ta lớn tiếng hét khiến mọi bừng tỉnh, chỉ tiếc là động tác của Bạch Yên Hi còn nhanh hơn một nhịp. Đúng là hào quang nữ !
Mũi kiếm đã kề sát ngực của đối thủ.
“Bạch Yên Hi thắng!”
“Wa~!” Ta hò reo không ngớt dưới lôi .
Bạch Yên Hi ngơ ngác đi đến bên cạnh ta, “Muội thắng ?”
không thể tin mình thắng trận dễ dàng đến thế.
Ta nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của , giơ gõ trán một , “Còn ngây gì? Về thôi.”
Bị ta gõ tỉnh, ôm đầu oán trách, “ tỷ đau quá.”
Ai da, giọng nũng ta mềm cả tim.
“Lại đây, tỷ thổi cho.” Ta bị sắc đẹp mê hoặc, liền thi triển chiêu trò lưu manh, nâng gương kiều diễm của , thổi nhẹ một hơi.
“Khụ khụ!”
“Khụ khụ!”
“Khụ khụ!”
Nam Thiệu Trầm Ẩn ở bên cạnh ho sặc phổi, ta và Bạch Yên Hi chẳng ai để ý hắn.
“Yểm tỷ!”
“Gì đấy?” Ta bị quấy rầy nên không vui lắm, Bạch Yên Hi bên cạnh ta càng không vui hơn.
“Ngươi chuyện gì không?”
Bạch Yên Hi còn tiếng ta, ánh mắt oán trách nhìn Thiệu Trầm Ẩn như chém .
“…Không .” Thiệu Trầm Ẩn cực kỳ ấm ức, giữ bộ lạnh lùng.
Kết quả là bị Bạch Yên Hi mắng té tát, “Không chuyện gì gọi tỷ gì? Rảnh quá hả?”