Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7pimguE7o0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

6.

Tạ Thanh Phong ngồi bên bàn, tay cầm ly rượu, vẻ mặt có phần uể oải, còn bên cạnh là Triệu Thanh Thanh, người đeo mạng che mặt che giấu dung nhan đã bị hủy.

Triệu Thanh Thanh cắn răng, giọng nói đầy phẫn nộ và ghen tức:

“Công tử, huynh thật sự cam chịu như vậy sao? Để Tạ Bất Phàm chèn ép, để hắn cưỡi lên đầu huynh? Huynh là công tử của phủ tướng quân, là con trai lão tướng quân. Trong phủ này, ai có thể so với huynh? Tại sao huynh phải sợ hắn?”

Hắn khẽ liếc nàng, giọng điệu hờ hững:

“Ngươi chẳng hiểu gì cả. Tạ Bất Phàm vốn là kẻ điên, nhưng nếu thật sự muốn, hắn dám làm ra chuyện giết cả huynh trưởng. Chuyện này không phải trò đùa.”

Triệu Thanh Thanh hừ lạnh, ánh mắt đầy sự khinh thường:

“Hắn chỉ là một kẻ vô dụng, suốt ngày làm những chuyện quái gở. Chuyện trong phủ tướng quân mà để lộ ra, dù có phải lên mặt thánh, chẳng phải sẽ khiến hoàng thượng có cớ trừng phạt phủ tướng quân một cách danh chính ngôn thuận sao?”

Nói xong, nàng lặng lẽ vuốt mặt mình, đôi mắt đầy oán hận. Dù mặt đã bị hủy, lòng nàng vẫn không cam chịu. Ánh mắt càng thêm sắc lạnh, như ẩn giấu một thứ độc tố đáng sợ.

Nàng khẽ nhếch môi, giọng đầy vẻ giễu cợt:

“Tạ Bất Phàm nhẫn nhịn ngươi chỉ là vì ngươi là con trai trưởng. Nhưng nếu không có ngươi, thì người như hắn chẳng đáng giữ lại.”

Nàng cười lạnh:

“Huynh không thấy kỳ lạ sao? Cùng là con trai lão tướng quân, tại sao Tạ Bất Phàm lại trở thành kẻ điên như thế? Còn huynh thì được trọng dụng, danh tiếng tốt đẹp trong triều? Ngay cả chiến công của lão tướng quân, cũng không có phần của hắn.”

Nghe đến đây, gương mặt hắn thoáng biến sắc. Lông mày ban đầu hơi chau lại dần chuyển thành vẻ mặt đầy trầm tư.

Triệu Thanh Thanh nhìn thấy biểu cảm ấy, trong mắt lóe lên sự mưu mô. Nàng tiếp tục cười nhạt, như thể đã gợi lên nỗi niềm nào đó trong lòng hắn.

Quả thật, có điều gì đó rất kỳ lạ. Tạ Bất Phàm, dù là con trai của lão tướng quân, nhưng từ nhỏ đã bị phụ thân đối xử lạnh nhạt. Ta nhớ rõ trong thời gian chiến loạn, chính mắt ta đã nhìn thấy phụ thân ra tay với Tạ Bất Phàm mà không chút nương tình. Khi ấy, ta nghĩ mình đã nhìn nhầm, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ phụ thân thực sự không muốn hắn sống sót.

Ai cũng nghĩ rằng Tạ Bất Phàm may mắn thoát chết, nhưng thực tế chỉ là hắn bị thương rồi chạy trốn. Không ai biết hắn đã dưỡng thương ở đâu, cũng chẳng rõ là ai đã cứu hắn. Chỉ biết rằng khi quay trở lại, hắn đã xuất hiện tại phủ tướng quân, mang theo vẻ lạnh lùng và khó đoán.

Hơn thế nữa, hắn còn âm thầm bày mưu để lão tướng quân bị điều động vĩnh viễn đến biên cương, không còn cơ hội quay lại kinh thành. Không ai biết hắn đã dùng cách gì để đạt được điều này, nhưng từ đó, Tạ Bất Phàm dường như không ai dám động tới.

Triệu Thanh Thanh nhìn hắn, ánh mắt ẩn chứa tia toan tính, chậm rãi nói:

“Huynh có bao giờ nghĩ, vì sao lão tướng quân lại căm ghét Tạ Bất Phàm như vậy?”

Hắn nhíu mày, không trả lời, vẻ mặt trầm tư.

Triệu Thanh Thanh tiếp tục, giọng như reo rắc sự bất an:

“Bản thân ta thấy rất khó hiểu. Huynh và Tạ Bất Phàm đều là con trai lão tướng quân, tại sao đối xử lại khác biệt như trời với vực? Hay là…”

Nàng khẽ nhếch môi, ném ra một câu đầy chấn động:

“Bởi vì Tạ Bất Phàm chính là con của lão tướng quân và biểu muội của ông ấy.”

Lời nói vừa dứt, Tạ Thanh Phong lập tức quay phắt lại, ánh mắt đầy vẻ bàng hoàng và nghi ngờ. Câu nói của Triệu Thanh Thanh như một tia chớp xé toạc bức màn bí mật bao lâu nay, để lộ ra một sự thật mà ngay cả hắn cũng chưa từng nghĩ đến.

Hắn nhìn nàng, vẻ mặt dần biến đổi từ kinh ngạc sang trầm tư, như đang cố ghép nối từng mảnh ký ức rời rạc.

Triệu Thanh Thanh cười nhạt, ánh mắt mang theo chút mỉa mai, nhưng sâu trong đó là sự đắc ý vì đã khuấy động được tâm trí của hắn.

7.

Câu chuyện bắt đầu từ một bí mật sâu kín trong phủ tướng quân.

Lão tướng quân từng có một biểu muội, người từ nhỏ đã được hứa gả cho vị hôn phu thanh mai trúc mã của mình.

Nhưng trong một lần say rượu, lão tướng quân đã lỡ xâm phạm biểu muội, rồi toan tính cưới nàng về làm thiếp để che giấu tội lỗi.

Tuy nhiên, vị hôn phu của biểu muội không chấp nhận sự sỉ nhục này. Lão tướng quân vì muốn bảo vệ bí mật, đã dùng quyền lực để hãm hại vị hôn phu, khiến người đó phải chịu cảnh oan khuất mà chết. Đúng lúc này, biểu muội phát hiện mình đã mang thai.

Lão tướng quân nghĩ rằng với tình thế hiện tại, biểu muội chỉ còn cách gả cho ông ta.

Nhưng không ngờ, đứa trẻ trong bụng lại là trở ngại lớn. Lão tướng quân ép biểu muội phá thai để dứt điểm mọi chuyện, nhưng nàng đã phát hiện âm mưu này và dốc toàn lực bảo vệ đứa trẻ. Cuối cùng, nàng sinh được một bé trai, chính là Tạ Bất Phàm.

Trước khi qua đời, biểu muội đã dùng hết sức lực nguyền rủa lão tướng quân:

“Ta lấy sinh mạng của mình để nguyền rủa ngươi. Suốt đời ngươi sẽ không thể thoát khỏi ác mộng lúc nửa đêm. Nếu con ta không thể sống, ngươi cũng sẽ tuyệt hậu mà chết.”

Tạ Bất Phàm lớn lên trong sự lạnh nhạt của lão tướng quân. Mặc dù ông ta sợ rằng thân phận thật của Tạ Bất Phàm sẽ bị lộ, nhưng vẫn nuôi dưỡng hắn, chỉ để giữ được bề ngoài hoàn mỹ cho gia tộc.

Đối với lão tướng quân, sự hiện diện của Tạ Bất Phàm giống như một cái gai trong mắt, nhưng lại không thể nhổ bỏ. Vì vậy, ông ta không cho phép ai nhắc đến chuyện này, và trong phủ, không ai thật lòng quan tâm đến Tạ Bất Phàm.

Nghe xong câu chuyện, Tạ Thanh Phong chỉ cười nhạt, ánh mắt u ám, giọng nói đầy thách thức:

“Thế thì đã sao? Hiện tại, ta không thể đối đầu với Tạ Bất Phàm.”

Triệu Thanh Thanh đứng bên cạnh, khẽ nhếch môi, trong mắt hiện rõ vẻ khinh thường. Nàng âm thầm nghĩ:

Đúng là một kẻ ngu ngốc. Với đầu óc thế này, sao hắn có thể là nhân vật chính được chứ?

Nàng nở nụ cười ác độc, giọng nói mang theo sự trêu chọc:

“Đã vậy, nếu mọi chuyện đều do ngươi gánh chịu, thì cũng chẳng có gì đáng lo. Chỉ cần ngươi không làm gì dại dột, mọi thứ sẽ êm xuôi.”

Tạ Thanh Phong nghe vậy, đôi mắt bỗng sáng rực, vẻ mặt giận dữ:

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ giết hắn sao? Hắn là huynh đệ của ta, dù thế nào đi nữa, ta cũng không làm chuyện như vậy.”

Triệu Thanh Thanh hừ lạnh, giọng đầy châm biếm:

“Hắn có coi ngươi là huynh trưởng không? Đã bao giờ hắn dành chút tôn trọng nào cho ngươi chưa? Một kẻ như vậy mà ngươi vẫn gọi là đệ đệ sao?”

Nhớ lại những lần bị đệ đệ nhục mạ và coi thường, Tạ Thanh Phong siết chặt nắm đấm. Khuôn mặt hắn tối sầm lại, như bị đổ một lớp mực đen, không còn giữ được sự bình tĩnh.

Triệu Thanh Thanh nhìn thấy biểu cảm ấy, trong lòng cười thầm, ánh mắt đầy vẻ toan tính.

8.

Sau một thời gian căng thẳng, tỷ phu cuối cùng cũng trở về phủ tướng quân và bày tỏ ý muốn giảng hòa. Hắn nói năng có phần thái quá, nước mắt nước mũi rơi đầy, ra vẻ như rất chân thành, nói rằng tất cả chỉ là hiểu lầm giữa huynh đệ.

Tạ Bất Phàm, bị tỷ phu ôm chặt không buông, chỉ lộ vẻ khó chịu cực điểm. Hắn đẩy nhẹ tỷ phu ra, tỏ ý không muốn thân cận quá mức, đồng thời nhắc nhở:

“Huynh trưởng, đệ nghĩ huynh vẫn còn chút thể diện cần giữ lại.”

Tỷ phu cười gượng, nhưng trong lòng không khỏi chột dạ. Hắn nhìn Tạ Bất Phàm, lời nói thoáng mang chút ngượng ngùng:

“Đệ à, ta thực sự nhận ra lỗi lầm của mình. Trong nhà chúng ta, không có quy tắc nạp thiếp, ngay cả phụ thân cũng chỉ có một thê tử. Ta thật sự không nên để Triệu Thanh Thanh bước chân vào phủ.”

Tạ Bất Phàm nghe vậy, ánh mắt khẽ lóe lên một tia sắc lạnh. Hắn mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại chứa đựng sự nguy hiểm khó lường:

“Nếu đã vậy, chúng ta hãy chuẩn bị một bữa tiệc để ăn mừng huynh đệ hòa thuận.”

Tỷ phu ngẩn người, không trả lời, chỉ miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Nhưng khi hắn quay đi, nụ cười trên môi Tạ Bất Phàm càng thêm lạnh lẽo.

Trong bữa tiệc tối hôm đó, tỷ tỷ và Tạ Thanh Phong đều im lặng. Hai người ngồi đối diện nhau, ánh mắt dường như không chạm vào nhau dù chỉ một lần.

Ta ngồi bên cạnh Tạ Bất Phàm, cố gắng gắp thức ăn, nhưng bất cứ món gì ta gắp, hắn cũng không động đũa. Dường như không ai nhận ra sự kỳ lạ trong bầu không khí, ngoại trừ ta.

Đột nhiên, từ bên ngoài có một bóng đen lao thẳng vào Tạ Bất Phàm. Ta chỉ kịp hét lên, nhưng hắn đã nhanh chóng né tránh. Tuy vậy, cơn đau bất ngờ ập đến khi bóng đen đó đâm sượt qua ta. Ta cảm thấy toàn thân run rẩy, đau đớn tột cùng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Tạ Bất Phàm lập tức lao đến ôm lấy ta, vẻ mặt đầy hoảng loạn và sợ hãi. Đôi tay hắn run rẩy giữ chặt ta, giọng nói nghẹn ngào:

“Vãn Vãn! Nàng sao rồi? Nàng không sao chứ?”

Ta mơ màng, cảm thấy cơ thể mình như đang chìm vào hư không, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm. Ít nhất, ta đã bảo vệ được phu quân của mình. Hắn không bị thương, vậy là đủ.

Bóng tối dần bao phủ, nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, ta vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay của hắn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương