Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi thêm từ năm 19 tuổi, từ năm hai đại học, không thêm đồng nào từ ba mẹ nữa.
trường năm 22 tuổi, năm đầu gửi 500 mỗi tháng, năm hai là 1500, năm ba lên 2900 mỗi tháng.
Ngoài những khoản cố định , mỗi năm bảo hiểm hưu trí hơn 7000 là tôi chi trả.
Ba mẹ sống ở quê, một tháng chi phí khoảng 800 là quá dư dả, nuôi gà, vịt, bò, nhận thầu hai cái ao nuôi cá, ba ba.
Tôi không số tôi gửi họ tiêu vào đâu?
Thật sự là tiết kiệm sao?
Tiết kiệm đến mức không thể con gái 200 mừng sinh nhật sao?
Tiết kiệm đến mức mẹ tôi phải khóc vì 200 sao?
“Tôi không nữa!” Tôi siết chặt điện thoại, ngón tay trắng bệch.
“Con nói ?”
“Con nói con không nữa! Con không lì xì của ba mẹ nữa! Cả thịt bò ba mẹ gửi, con không ! Con vốn dĩ không thích ăn thịt bò! Con nói nhiêu lần rồi là con không thích ăn, con không có thời gian ăn, mà ba mẹ cứ gửi hoài! Không hiểu tiếng người sao? Con đã nói là con không thích! Ba mẹ gửi thì cứ tự mà nhận , chuyển phát nhanh có thể chặn hàng mà! Sau này đừng gửi nữa được không! Củ cải khô con không thích! Sườn khô con không ! Con không có thời gian nấu nướng! Sáng chín tối mười, nghỉ một ngày, con đâu thời gian? Con nói nhiêu lần rồi, nhưng ba mẹ cứ gửi!”
Tôi hét lên, nói hết những chất chứa trong lòng.
Nhưng cuối cùng nhịn xuống.
“Con nói không lì xì nữa.” Tôi bình tĩnh nói với ba.
“Con bé này, giận dỗi ?” Nghe giọng ba có chút thất vọng.
“ là 200 lì xì mà? Đến mức oán trách ba mẹ sao? Con nghĩ xem, mẹ sinh con , ba mẹ nuôi con lớn, tiêu tốn không nhiêu mà kể.”
“, đừng giận nữa, ba chợ ngay đây, con đã mở lời thì ba mẹ nhất định sẽ .”
Tôi nghe thấy mẹ đang lau nước mắt bên cạnh:
“Nó giận nữa kìa! Nó tưởng mình là ai? Đồ của cha mẹ là phải tự nguyện , nó ! Giờ 200, sau này chắc 20 ngàn, 200 ngàn luôn quá! Có phải cả đất nền của nó không?”
Đồ trời đánh!
Tôi chưa giờ nghĩ đến những thứ !
“Mẹ, con chưa từng có ý , mẹ đừng vu oan con!”
Mẹ giật điện thoại:
“Mẹ có oan không? tưởng mấy năm, gửi mấy năm là ghê gớm lắm rồi, chủ nhà này à! Tao nói , con gái chồng thì không quyền hết! không tới lượt ! Tất cả là của trai !”
Tôi nghẹn nơi cổ họng, cay xè.
Bị mẹ nói , nước mắt tôi rơi xuống.
Tôn Chí thấy tôi khóc, vội vã kéo khăn giấy trên bàn.
Anh cầm điện thoại tôi lên:
“, mà! Cưng à, không cá nữa! Chồng mừng tuổi 1000 được không?”
Tôi lắc đầu.
Tôn Chí:
“2000!”
Anh cả xấp trong ví .
Tôi lắc đầu.
“Tôi không nữa! tôi không nữa!”
Điện thoại chưa ngắt, giọng ba tôi vang vọng trong máy:
“Sao nói mấy lời như thế trước mặt con? Con bé nghe xong nghĩ mình nữa! vì 200 mà gây chuyện lớn sao? Nó mỗi năm gửi mấy vạn, nó 200 nó vui một chút thì đã sao? Sao không nghĩ thoáng hơn ?”
“Sao tôi nó phản ứng mạnh thế chứ? Trước đây nó đâu có , được gửi . Giờ không bị ai xúi mà mở miệng ! Sinh nhật mà lì xì, đời nào có chuyện !”
“ ! ! Tôi chuyển ngay bây giờ, đừng nói nữa!”
Ba tôi đang dỗ.
Tôn Chí ngắt máy.