Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ca sĩ chính nghe xong liền dằn cây guitar xuống đất cái “rầm”:
“, ông già kia, ăn nói cho cẩn thận! Chúng tôi ký hợp đồng đường hoàng, đóng tiền đủ tháng. Ông là cái thá đòi đuổi?!”
Huấn luyện viên thể hình đứng khoanh , giọng lạnh như thép:
“Chó tôi thì ? Còn sạch hơn vài người mở mồm là c.h.ử.i bới.”
Lưu Lệ hoàn toàn mất kiểm soát, lên rồi nhào tới định tát tôi:
“Tôi liều với cô! Đồ độc , mất nhân tính!”
Không biết Chu Minh tới từ lúc nào, anh chụp mạnh cổ bà , hất , giọng lạnh rợn người:
“Ở đây không chào đón các người. Một là để thằng bé ở đúng cái phòng đó — là cút.”
“Cô… cô l.ừ.a đ.ả.o! Vi phạm di chúc!”
Trình Vĩ run giọng lên, nhưng khí thế thì yếu xìu như cọng b.ún.
“Tôi kiện cô!”
“Kiện? Rất tốt!”
Tôi phá lên :
“Anh cầm di chúc của cha kính yêu lên toà đi, nói rõ rành rọt: dì ruột cung cấp miễn phí phòng sáu mét vuông cho cháu trai, giường, bàn học, đúng câu chữ.”
“Rồi để xem toà xử tôi sai — hay khen tôi nhân đạo mẫu mực.”
“Cô…!”
Hắn bị nghẹn họng trắng mặt, không vặn lại nổi một chữ.
Cha tôi biết tận dụng kẽ hở pháp. Nhưng tôi cũng biết.
chơi trò không giới hạn? Vậy ***tôi chơi tới bến. Vì con gái tôi — tôi không ngán hết.
Thấy đấu không lại, Lưu Lệ lật mặt nhanh như trở bánh xèo.
Bà ngồi bệt xuống sàn, bắt đầu hú lên như bị ma nhập:
“Trời ơi, số tôi khổ thế ! Cha chồng c.h.ế.t để lại cái nhà, em chồng cướp trắng! Gia đình tôi miệng ăn bị đuổi đường, sống không bằng c.h.ế.t!”
Tôi nhìn bà , nhếch môi khinh bỉ:
“ dâu, màn kịch cũ rích ấy diễn không nổi đâu. Nhà phòng ngủ của vẫn ở ngon lành, sát trường học, chẳng ai đuổi đi cả.”
“Cái các người , là tham không đáy. Chứ không vì cần thiết.”
Tôi cúi xuống, ném chùm chìa khoá vào chân Trình Vĩ:
“Đây, chìa khoá phòng chứa đồ. Ở hay không — tùy.”
“À, quên nhắc.”
Tôi chỉ vào công tơ điện:
“Phòng tách công tơ riêng. Điện nước tự trả. Khu vực chung — tính theo đầu người. Mỗi tháng tôi gửi hoá đơn cho anh.
Còn ban nhạc và ch.ó? Tự thương lượng. Hoặc báo công an. Tùy thích.”
Nói xong, tôi khoác Chu Minh, gật đầu chào nhóm thuê nhà:
“ về hệ trực tiếp với họ.
Đi thôi.”
Dĩ nhiên, mọi chuyện không dừng ở đó.
Tháng kế tiếp, cuộc đời tôi như bước vào một series drama, hồi hộp nhịp thở.
Trình Vĩ và Lưu Lệ không dám để đứa con vàng ngọc của họ bò vào cái phòng sáu mét vuông ấy.
Nhưng cũng không chịu rút lui.
Tuần đầu tiên, họ ngày nào cũng mò tới. Khi thì la ó với ban nhạc, lúc thì lên vì ch.ó sủa.
Gọi 110 như gọi ship đồ ăn.
Kết quả?
Cảnh sát mệt nghỉ, chỉ thể nhắc nhở nhẹ: tất cả đều cư trú hợp pháp, không ai sai .
Cuối cùng, hàng xóm bắt đầu than phiền vì… chính họ mới là cái phiền toái.
Tuần thứ , họ đổi bài.
Bài ca tình thân.
Họ hàng xa tám đời như nấm mọc mưa, thay nhau gọi tôi giảng đạo :
“Trình Nặc à, đừng làm căng. Là người một nhà với nhau, tha đi cho yên cửa yên nhà. Cha mày c.h.ế.t không nhắm mắt đâu.”
Tôi không nghe.
Gọi công ty? Lễ tân báo tôi đi công tác vô thời hạn.
Tuần thứ , không biết bằng cách nào, Lưu Lệ lẻn vào nhóm huynh của trường mẫu giáo Lạc Lạc.
Bà khóc kể lể rằng tôi ngược đãi cháu trai ruột, tung cả ảnh cắt ghép và chat giả lên nhóm.
Lần thì tôi không nhịn .
Tôi thẳng ném vào nhóm:
Bản scan ý kiến pháp từ sư.
Bản di chúc “vĩ đại” của cha tôi.
Biên bản cảnh sát ghi nhận hôm họ phá khoá nhà tôi.
Kèm theo lời nhắn:
“Gửi quý huynh,
Xin lỗi vì sự phiền hà.
Tuy nhiên, việc vu khống, bịa đặt, lan truyền tin sai về tôi và con tôi, cấu thành quấy rối và phỉ báng.
Tôi thuê sư.
Nếu tiếp tục, mọi cá nhân quan chịu trách nhiệm pháp .”
Kết quả?
Cả nhóm im như chùa Bà Đanh.
Admin đuổi thẳng cổ Lưu Lệ khỏi nhóm.
Tuần thứ tư, không còn đường xoay.
Tôi nhận được cuộc gọi từ ban quản chung cư nơi Trình Vĩ sống:
“Cô Trình? Anh trai cô say rượu lăn cầu thang gãy chân, đang ở bệnh viện số . Cô xem…”
Tôi cúp máy luôn. Trong lòng trống rỗng. Không một gợn sóng.
Nửa tiếng , Lưu Lệ gọi tới, lên như điên:
“Trình Nặc! Cô là đồ chổi! Anh cô bị stress vì cô, mới uống rượu mới té! Giờ gãy chân rồi đấy! Cô vui chưa? Hài lòng chưa?!”
“Anh cô uống rượu, tự lăn cầu thang, thì quan quái tôi?”
“ quan chứ không! Chính cô ép anh ấy! Cô trả tiền viện phí! Bồi dưỡng! Tiền bồi thường !”
Bà giở bài ăn vạ, bắt chẹt.
Tôi , bình thản tàn nhẫn:
“Được thôi. tiền à? Dễ lắm.”
“Bà bảo cha tôi sống lại viết lại di chúc đi. Tôi trả xu.”
“Bằng không thì với tư cách chủ nhà, tôi toàn quyền cho ai vào ở.”
“Trẻ con — tôi chào đón.”
“Còn người? ở? Trả tiền thuê.”
Bên kia im re.
lẽ họ bắt đầu nhận — nữ điên vì con còn đáng sợ hơn cả đàn ông vũ phu.
ngày , Lưu Lệ chủ động hệ:
đề nghị hòa giải: tôi trả 10 vạn, họ ký giấy từ chối “quà tặng” của cha tôi.
Tôi từ chối.
Nửa tháng , sống giữa tiếng trống rung nhà và tiếng ch.ó sủa như b.o.m nổ, họ chịu không nổi .
Họ đồng ý ký giấy rút lui.
Tại phòng công chứng, Trình Vĩ ngồi xe lăn, chân bó bột, mặt vàng như nghệ, nhìn tôi như rút gân lột da.
Thằng bé Trình Hạo tám tuổi, bị mẹ kéo ký vào tờ giấy nó còn chẳng biết đó là .
Khi con dấu công chứng đập xuống, tiếng vang giòn tan.
Tôi biết — trò hề cuối cùng khép lại.
Bước khỏi phòng công chứng, trời nắng đẹp như lễ hội.
Căn nhà cha tôi dùng cả đời mưu tính, giăng bẫy, ép tôi gánh chịu — giờ thuộc về tôi hoàn toàn.
Tôi lập tức gọi cho nhóm “người thuê hỗ trợ”:
Gửi lời cảm ơn.
Chuyển lại toàn bộ tiền thuê còn lại.
Hoàn đủ tiền đặt cọc.
Cậu ca sĩ chính luyến tiếc thật sự:
“ ơi, tụi em ở quen rồi, không cho tụi em gia hạn được ?”
Tôi , lắc đầu.
Tiễn họ đi, tôi đứng một mình trong căn nhà trống.
Nắng chiếu xuyên qua cửa kính, rọi sáng cả căn phòng — sạch , lặng yên, không còn bóng người.
Ở đây, không còn âm mưu.
Không còn giằng co.
Không còn sợi dây “tình thân” cột cổ tôi như thòng lọng .
Tôi lấy điện thoại, nhắn cho Chu Minh:
“Chồng ơi, tối đưa Lạc Lạc về nhà ăn cơm nhé.
Em nấu.”
Vài giây , điện thoại rung.
“Được, nữ hoàng của anh.”
Tôi bật .
Không, tôi không nữ hoàng.
Tôi chỉ là Trình Nặc.
Một người nữ bị chữ “tình thân” giam cầm, quỳ gối vì nghĩ rằng m.á.u mủ là thiêng liêng.
Giờ học cách cắt xích, học cách yêu bản thân, và bảo vệ gia đình nhỏ của mình bằng mọi giá.
Bởi vì, nhà —
Không là l.ồ.ng giam.
là bến cảng.
Và tôi… hiểu điều đó sớm hơn cha tôi rất nhiều.
HẾT