Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi càng nghĩ càng đối diện đông người quá, tôi đành kìm nén lửa giận lòng, quay người bước đi.
Không em chồng chặn đường tôi, chu môi không cho tôi đi.
Tôi thật sự rất phiền cũng không muốn chấp nhặt với một đứa con mới học cấp hai, định đẩy nhẹ ra.
tôi vừa chạm vào thì cô ta liền lảo đảo ngã ra , ngồi phịch xuống đất rồi bắt đầu khóc òa lên.
Tôi đang định đỡ dậy thì bất bị cô ta tát một cái, chiếc kính trên mũi tôi cũng bị hất bay.
Hướng sốt ruột nói:
“Hứa Thanh, dù em có giận cũng không thể ra tay với em anh được. Con bé còn nhỏ mà, em gì ?”
Mẹ anh ta cũng lập chạy , giẫm nát luôn cái kính tôi:
“Tôi vốn tưởng cô là con thành phố, có ăn học, lễ nghĩa. thế này, cô xứng với con trai tôi ?”
“Đừng tưởng tôi không ! nói ngày nào cô cũng mặc đồ hiệu, chắc chắn là rất có tiền! cô đưa 80 ra, chuyện này coi xử lý nhà. Nếu không đưa, tôi báo công an ngay, tố cô cố ý hành hung, để xem cô ăn Tết tù thế nào!”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố giữ cho giọng nói bình tĩnh:
“Thưa dì, bao nhiêu người đứng đây , em anh ấy là do tôi xô ngã hay cố ý tự ngã, lương tâm mỗi người tự . Dù hôm nay dì có báo công an, tôi cũng không sợ đâu.”
xóm xung quanh lúc này cũng không còn xem náo nhiệt nữa, vội vàng lên tiếng can ngăn:
“Chị à, khó con dâu nhà mình ? Tết bắt người ta nộp 80 tệ, nhiều quá rồi còn gì.”
“Tôi rõ là con bé nhà chị tự ngã ra đấy chứ, không thể trách cô kia được.”
“Người ta từ xa đây, chị còn khóa cửa không cho vào, thử hỏi chị là ?”
Có lẽ ba mẹ Hướng không tôi nhỏ người bướng bỉnh thế. Bao nhiêu họ vây quanh, tôi vẫn quyết không nhượng bộ.
Mẹ anh ta phát điên, vỗ bàn dằn mặt:
“80 còn ít đấy! 100 !”
“Cộng thêm tiền thuốc men con , nếu cô không đưa thì xách đồ cuốn xéo đi. Nhà họ Hướng chúng tôi không cần một đứa con dâu lòng dạ ác độc cô!”
Câu đó vừa thốt ra, xóm đều im bặt.
nấy đều tôi bằng ánh thương cảm, đồng thời cũng bà già kia quá quắt.
Còn tôi thì bật cười.
Tôi bạn trai đang co rúm ở cửa, anh ta tôi bị người nhà anh ta ức h.i.ế.p mà vẫn đứng trơ tượng.
nói chuyến đi này không đáng, tôi quá đáng là đằng khác.
Ít ra nó giúp tôi rõ một điều rằng dù ngày thường bạn trai đối xử với tôi tốt ra , cần dính gia đình, anh ta lập nghiêng về bên kia.
Lấy một người thế, cả đời tôi có thể sống ấm ức và chịu đựng.
Tôi không cam tâm!
Tôi rưng rưng nước , cuối cùng thẳng vào anh ta:
“Ý anh ?”
[ – .]
Hướng tôi với vẻ khó xử:
“Hứa Thanh, em phải sửa tính nóng nảy đi. Dù đó cũng là ba mẹ anh, này cũng là người một nhà…”
“Đủ rồi!”
Tôi lớn tiếng cắt ngang.
nước này rồi, còn cái gì mà người một nhà?
Mẹ anh ta càng , kéo mạnh Hướng ra lưng:
“Bạn con bây leo lên đầu cả nhà rồi đó, con còn bênh nó? con không dạy thì này cưới về rồi tính ? Mẹ là vì chứ, chẳng phải vì con ! con hồ đồ !”
đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ba anh ta cũng không ngồi yên nữa, trừng mắng tôi:
“Con trai tôi là tiến sĩ đầu tiên làng này, cô có tiến sĩ là gì không?”
Lúc này cô em cũng ngừng khóc, tay vào tôi:
“Anh tôi là nhân tài nghiên cứu khoa học, từ nhỏ tới lớn đều đứng lớp, còn chị thì ? Chị đã từng đứng lớp bao chưa?”
“Nhà chị cũng đâu có tiền bạc gì, nếu không phải anh tôi thích chị thì anh tôi đã là con rể ông chủ tịch xã rồi!”
Nghe câu đó, tôi bật cười, không kiềm được nữa.
Tôi đúng là chưa từng đứng lớp.
lần nào Hướng ăn cơm ở nhà tôi, tôi có anh ta quen ăn tôm hùm Úc 55 tệ một con đâu?
Học hành có thể giúp người ta nhận thức về giai cấp, không có nghĩa là vượt qua được nó.
Tôi gật đầu.
Mặt mẹ anh ta cuối cùng cũng giãn ra, nở một nụ cười hài lòng:
“Cô chịu rồi đúng không? điều thì tốt, khỏi mất công tốn thời gian mọi người.”
“Được rồi, chị quét mã QR tôi chuyển tiền là được.”
Cô em chồng hờ cũng bộ đắc thắng, lắc đầu nhăn mặt trò nhại tôi.
Ba anh ta thì liếc khinh bỉ rồi mở cửa mời họ vào nhà.
Hướng cũng thở phào nhẹ nhõm, cúi người nhặt kính cho tôi.
Còn tôi mỉm cười nhàn nhạt.
“Dì hiểu nhầm rồi.”
Mẹ anh ta khựng : “Hiểu nhầm gì?”
ánh nghi cả nhà, tôi bình tĩnh cất lời:
“ muốn con dâu nhà họ Hướng thì hỏi người đó, còn tôi thì không.”
“Cuộc hôn nhân này, tôi không cưới nữa.”
Mẹ anh ta sững người.