Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

6

Anh cả ngập ngừng, khó thành lời.

“Anh ấy dưỡng già là chuyện của người. Nếu em không tham gia , thì anh ấy cũng không tham gia.”

anh cả sao?”

“Anh hỏi ý bố mẹ, thích cùng em. Hay là… quay về như trước? để bố mẹ nhà em, anh anh hai mỗi tháng gửi em hai nghìn phụ cấp.”

Anh cả tôi, dò hỏi.

Tôi bật cười.

“Anh cả, trước các anh bàn bố mẹ nửa tháng mỗi nhà, chưa được một tháng đã đổ vỡ, sao em tin các anh giữ lời mỗi tháng gửi tiền?”

“Gửi một hai tháng rồi thôi, lúc đó em làm gì? Đi từng nhà đòi như đòi nợ à? Các anh muốn thì cho, không thì thôi sao?”

gì phức tạp . Ban tiền đền bù triệu, chia đều ra mỗi người sáu vạn, các anh nhả phần của bố mẹ ra, mua cho căn nhà là xong.”

Sắc mặt anh cả trầm xuống.

Ánh mắt đầy thất vọng.

cũng nặng nề.

“Phan Phan, sao em lại thành ra thế , mở miệng ra là tiền? Chẳng lẽ giữa anh em ruột, ngoài lợi ích tiền bạc ra, chẳng còn gì để ?”

“Anh hai em thay đổi, anh còn không tin. Nhưng giờ, em làm anh thất vọng quá.”

Anh cả cũng rời đi.

đó không liên lạc với tôi .

Nhưng tình hình của , tôi biết.

Vì bố tôi lại bắt gọi điện mắng tôi.

sau khi cắt liên lạc, ông nhận ra chửi bới không làm tôi đổi ý, nên đã lâu chẳng gọi.

Nhưng lần , ông quay lại, vì anh cả cũng mặc kệ ông bà rồi.

Tiền thuê nhà không trả.

Chi phí sinh hoạt cũng không đưa.

Ăn mặc đi lại, anh cả cũng noi gương anh hai, buông tay.

Mẹ tôi ngày ngày khóc, mắng anh em tôi bất hiếu.

Bố tôi lại mắng riêng tôi.

Ông cho rằng tôi là têu, là con sâu làm rầu nồi canh, khiến hai anh thay đổi.

Nếu không tôi đuổi ông bà ra khỏi nhà, thì đâu đến nỗi .

Ông bắt đứng chực trước cửa nhà tôi, đòi lại năm vạn.

“Trả lại tiền cho bố mẹ! Đã không nuôi , thì tiền tự giữ lo dưỡng già.”

“Mẹ giận đến đổ bệnh, nằm viện tiêu mấy nghìn rồi. Tiền đó không với . Chỉ trả lại năm vạn, nay coi như chưa từng sinh ra đứa con như , đoạn tuyệt quan hệ.”

ông giận dữ, mũi phập phồng, ánh mắt đầy thất vọng.

Nhưng tôi không còn là người chỉ biết cãi cố cho hả giận.

Con tôi đậu đại học.

Dương Quốc Số cuối cùng ly hôn.

Dù tôi đã cố níu kéo, hứa không để bố mẹ chen vào gia đình , anh dứt áo.

“Muộn rồi, Phan Phan. Anh chờ em tỉnh ra suốt mười năm, chờ đến khi cạn tình cạn yêu, chẳng thể quay lại.”

ta nên kết thúc hòa bình.”

Anh chỉ mang đi phần tiền tiết kiệm chung.

Nhà xe để lại cho tôi.

Tôi từng bỏ việc, theo con đến thành phố học đại học, vừa làm vừa bên chăm sóc.

Nhưng con – đứa trẻ sớm chín chắn lạnh lùng – tôi:

“Mẹ, mẹ đừng lấy con làm trung . Mẹ chẳng có chuyện gì riêng sao?”

Đến lúc ấy, tôi mới giật mình: bao năm sóng gió, con bé đã lớn mà tôi chẳng hề nhận ra.

Nó không còn tôi.

Tình yêu của tôi, sự hiện diện của tôi, đều thừa thãi với nó.

Tôi cố kìm nén cơn xúc động, nghẹn ngào xin lỗi:

“Trước đây mẹ sai, mẹ đã bỏ bê con, con có thể tha thứ, cho mẹ thêm một cơ hội không?”

“Mẹ bù đắp cho con.”

mắt con thoáng chút d.a.o động, yếu đuối.

Nhưng rồi nhanh chóng biến mất.

Ánh mắt trẻo, chỉ còn lạnh nhạt nghi ngờ.

Nó khẽ lắc :

“Mẹ à, mẹ đừng quan đến con . Mỗi lần bị ông bà ngoại làm tổn thương, mẹ lại chạy về quan con.”

“Nhưng chỉ cho mẹ chút dịu dàng, mẹ lại quên con bố ngay.”

“Mẹ đừng thay đổi làm gì. Không hy vọng thì không thất vọng.”

Con bé , già dặn mà ngây thơ.

Tim tôi như bị xé nát.

Tới lúc đó tôi mới hiểu, mình đã làm gì với gia đình, chồng, con.

Con đi.

Nhà càng trống vắng.

Sự cô đơn như ăn mòn linh hồn, khiến tôi run rẩy đêm.

Có lẽ chính khi ấy…

Tôi bắt hận bố mẹ.

Hận rõ ràng thiên vị, nhưng luôn giả vờ công bằng, giả vờ nhân nghĩa.

Hận mình mù quáng, đến khi tan nát cuộc đời mới dám bỏ ảo tưởng.

Mẹ gọi cho tôi, yếu ớt.

Bà kể, hai anh chỉ đến bệnh viện thoáng chốc rồi đi, viện cớ bận.

Hai chị dâu thẳng: “ là con thì người đó lo.”

Bố chăm được hai ngày, mệt lưng đau, cũng bỏ về.

bệnh nhân khác được người thân vây quanh, bà nhớ lại những lần tôi bên, cơm nước, giặt giũ, chẳng than phiền.

Bà khóc, cầu xin tôi đến.

Tôi thấy đau.

Nhưng lòng giằng xé.

Không muốn đi, mà cũng không nỡ chối.

Mẹ khóc lớn điện thoại.

“Mẹ xin con cũng không được sao? Hay mẹ đưa tiền, con bao nhiêu mới chịu đến thăm mẹ?”

bà gào lên, như cào thẳng vào tim tôi.

Tôi đến bệnh viện.

Mẹ khóc.

Nắm tay tôi, hỏi:

“Suốt đời mẹ đâu có làm gì sai, sao cả đứa đều đối xử ?”

“Con trai vô mẹ đành chịu, nhưng con là ruột thịt của mẹ, sao con nỡ?”

“Chỉ vì tiền sao? Có chỉ vì tiền không?”

mẹ càng lúc càng lớn, không để ý mọi người đang .

tôi như kẻ tội lỗi.

Cuối cùng tôi hiểu.

Mẹ không trách bố – người bỏ bà lại.

Không trách hai anh – chỉ thoáng đến rồi đi.

Chỉ trách tôi.

Bởi tôi là con , lẽ ra thông cảm, chia sẻ, cam tình nguyện.

Tôi thua vì giới .

Thua vì tôi không đàn ông.

Tôi rút tay ra, bình thản:

“Mẹ có vẻ còn khỏe, con về.”

“Nếu sau không có gì, mẹ đừng gọi . Cảm xúc tiêu cực, con không nhận. Mẹ thử gọi cho hai anh xem?”

“Cút! coi như chưa sinh ra ! Đồ vong ân bội nghĩa! khổ thế sống làm gì, c.h.ế.t quách đi cho xong!”

Mẹ gào lên, ném gối, ném chăn.

Hai tháng sau, bố mẹ vì hết tiền, sống không nổi, được “cao nhân” chỉ đường, kiện anh em tôi ra tòa.

đòi mỗi người năm vạn, mua nhà huyện.

Mỗi tháng nghìn dưỡng già.

Tôi đưa ra chứng cứ đã chuẩn bị.

Chứng minh khi còn khỏe, bố mẹ giúp hai anh; đến khi yếu, nhà tôi mười năm, tôi lo mọi chi tiêu.

Có sổ sách, sao kê.

Chứng minh tôi chỉ nhận năm vạn, hai anh mỗi người nhận 125 vạn.

Chứng minh vì hiếu thảo mà tôi mất chồng, xa con.

Mẹ tôi tái mặt.

Bố thì chửi bới om sòm, bị kéo ra ngoài.

Kết quả khá tốt.

Tòa buộc hai anh trả lại phần dư, mỗi người sáu vạn, mua nhà cho bố mẹ.

Về dưỡng già, mỗi người hai nghìn một tháng.

Còn tôi, vì đã lo mười năm, chỉ góp hai trăm, đến khi hai anh chi nhiều bằng tôi, lại.

Ngoài tôi, cũng bất mãn.

Hai anh tôi đầy căm ghét.

Mẹ quỳ sụp, khóc:

“Không ! Tôi đâu muốn ! Tôi không kết quả !”

Tôi hiểu bà chỉ muốn kiện một mình tôi.

Hy vọng lấy năm vạn nghìn mỗi tháng tôi, tha cho hai anh.

Nhưng mưu đổ bể.

Bà trợn mắt, rủa tôi:

“Đồ bất hiếu! toán để không nuôi bọn ! gặp báo ứng!”

, tôi đã gặp rồi.

Nhưng tôi thẳng, cười:

“Đến lượt mẹ rồi. Giờ, đến lượt mẹ nếm mùi.”

“Khổ của con hết rồi, khổ của mẹ mới bắt .”

Tôi quay đi, chẳng quan phản ứng của bà.

Khi tôi, kẻ bị hút máu, rời khỏi ván cờ.

Thế cục đảo lộn.

Sau những cuộc tranh đoạt, là kẻ “hiếu thảo”, còn hạnh phúc?

Tôi thực sự rất muốn xem.

kết thúc.

Tùy chỉnh
Danh sách chương