Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

07

Sau khi chia tay cậu bạn, tôi trở về nhà thu dọn hết toàn những món đồ quý giá của .

Lúc cưới, đống nữ trang bên nhà họ Tiêu đều bị mấy bà chị chồng thu hồi lại rồi.

Nhưng bên nhà tôi, bố mẹ vẫn cho tôi mang theo vài chục tiền hồi môn cùng một chiếc xe.

Tôi gom hết những món giá trị lại, sau gọi xe tới bệnh viện.

Xe thì từ sáng đã bị Tiêu Bắc lái đi rồi, tôi nãy kiểm tra định vị trên điện thoại thì hiện đang đỗ trong bãi giữ xe của bệnh viện.

Tôi lượn một vòng khá lâu tìm xe .

Sau khi lái xe rời khỏi , tôi tức vào ứng xóa quyền sử xe của Tiêu Bắc.

May mà lúc trước khi bố mẹ tôi mua xe, bên nhà anh đề nghị ghi Tiêu Bắc, nhưng tôi không ý.

Nếu xe đứng anh , thì đúng là dây dưa không dứt nổi.

xóa quyền sử của anh xong, điện thoại tôi tức đổ chuông – là Tiêu Bắc gọi.

Tôi hừ lạnh, không thèm bắt máy, chặn số ngay.

đầy hai phút sau, anh lại dùng số khác gọi đến. Tôi lại chặn.

Chặn liên tục mấy cuộc, cuối cùng điện thoại tôi được yên tĩnh trở lại.

08

Tôi đem số nữ trang còn lại trả về nhà bố mẹ, rồi ngồi xuống nói rõ chuyện tôi muốn hôn.

Ban bố mẹ tôi không ý.

Cảm đã cưới rồi, chuyện đã tới nước này, thì… nhẫn nhịn một chút?

Tôi cười lạnh.

Đấy, chính là kiểu suy nghĩ phổ biến của phần lớn bậc làm cha mẹ.

Rõ ràng biết con gái sống không hạnh phúc, bị ức hiếp, thậm chí là bị lừa gạt.

Nhưng cuối cùng lại luôn khuyên: thì hòa cho xong.

Vì sao? Vì sợ người dị nghị.

có con thì nói: “Có con rồi mọi thứ sẽ ổn, nó sẽ thay đổi.”

Có con rồi thì lại nói: “Vì con, nhịn chút đi con!”

Và cứ thế, cả đời người phụ nữ trôi qua trong hai chữ: nhẫn nhịn.

Nhịn một đời, chịu đựng một đời, sống vì người khác một đời.

Nhưng tôi thì không muốn như thế.

Gặp người không gì thì phải biết dừng lỗ kịp thời, chứ không phải dây dưa cả đời với rác rưởi.

Tôi nhìn bố mẹ, bỗng cười tươi rói:

“Không hôn à? Được , vậy thì bố mẹ đi chăm mẹ chồng con đi, bưng bô rửa đít nhé?

“Dù sao thì nếu bố mẹ không đi, vợ chồng con sẽ lại cãi nhau. Mà cãi nhau nhiều thì cuối cùng vẫn hôn !”

Bố mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi: “Con bị thần kinh à?”

Tôi lắc : “Không phải đâu, mà đây chính là tư duy của con rể bố mẹ đấy. Hay bố mẹ muốn vợ chồng con cãi nhau?”

Hai người tức nghẹn họng.

“À đúng rồi, còn nữa, nhà của bố mẹ cũng sang cho con đi. Mấy hôm trước Tiêu Bắc có nói rồi, sau này của bố mẹ cũng là của con, đúng không? Không sang , anh sẽ buồn, mà vợ chồng buồn phiền thì lại cãi nhau đấy nhé!”

Bố mẹ tôi giơ tay tôi, mà tức đến không nói thành lời.

“À à, còn nữa. Vài hôm nữa con sinh con cho bố mẹ trông nhé, con đi làm, còn tiền hưu của bố mẹ thì mang nuôi cháu đi, dù sao bố mẹ cũng đâu xài hết tiền, rảnh rỗi cũng không có việc gì làm!”

“Và, điều cuối cùng!” – tôi giơ một ngón tay lên.

Bố mẹ tôi bực dọc nhìn tôi: “Gì nữa đây?”

Tôi cười lạnh: “Bố mẹ nói , nhà họ Tiêu đã tính toán từng li từng tí như thế, liệu có âm thầm mua bảo hiểm nhân thọ mệnh giá lớn cho con, cho cả bố mẹ không? Rồi một ngày đẹp trời nào , đùng một đoàng!”

“Ai ya chết mất chết mất !”

Mẹ tôi giật bắn người, bị tôi dọa cho suýt nữa phát khóc.

Bà hoảng hồn nhìn sang bố tôi.

Hai người nhìn nhau một , sau quay sang tôi, thanh gật như búa bổ:

hôn!!!!!!!”

09

Sau khi sang chiếc xe về cho bố tôi, cuối cùng tôi cũng nhẹ cả người.

Xử lý xong bố mẹ, mấy chuyện còn lại chẳng đáng lo nữa.

Tôi mở ứng nhái đồ trên mạng, tìm một nữ trang năm món có mẫu mã gần giống trang sức cưới của tôi, thời mua thêm một chiếc máy ghi âm.

Cả năm món giá 199 tệ, tôi trả thêm 50 tệ phí giao hàng siêu tốc.

đầy nửa tiếng, gói hàng đã được giao tận nơi.

Một lát sau, máy ghi âm cũng đến.

Phải nói là, đống vàng giả này trông nặng tay thật, nước xi bóng loáng, nhìn bề ngoài mà không biết trước thì đúng là khó phân biệt.

Tôi đang chuẩn bị quay về thì nhận được tin nhắn từ cậu bạn.

Tôi mở – cậu bảo đến bệnh viện đòi nợ, bọn họ gồm bố mẹ chồng, chị cả và Tiêu Bắc đã vội vã kéo nhau về nhà.

“Cậu chờ ở dưới nhà, đừng tự lên. Đợi tôi tới, cùng lên!”

Tôi nhận được tin nhắn thì đứng chờ luôn dưới nhà.

Đợi bạn tôi đến, cả hai cùng lên lầu.

10

mở cửa, một sứ bay thẳng về phía tôi, tôi theo phản xạ nghiêng người né tránh, chiếc đập vào tường vỡ tan.

Tôi ngẩng lên nhìn – ha, cả nhà đang ngồi chễm chệ trên sofa, nhìn tôi chằm chằm.

Người ném chính là mẹ chồng, bà trừng mắt nhìn tôi, giọng đầy căm tức:

“Âu Lan! Cô còn dám vác mặt về đây à!”

Tôi chớp mắt, bình tĩnh đáp:

“Sao lại không dám? Đây là nhà tôi cơ mà.”

cười nhạt:

“Nhà cô? nhà này đứng con gái tôi, khi nào thì thành của cô?”

Tôi cau mày:

nói vậy không ngượng à? Lúc trước chính nói nhà này là mua cho tôi và Tiêu Bắc cưới nhau mà!

nói nhà lo mua nhà, nhà tôi lo tiền sửa sang. Bố mẹ tôi bỏ hơn trăm để làm nội thất nhà này đấy!”

lườm tôi, giọng khinh thường:

“Thì sao?”

Tôi bực :

“Thì là nếu nhà này dùng để cưới tôi, thì nó là của tôi! Nếu không cho tôi ở, tôi kiện các người tội lừa đảo hôn nhân, bắt trả lại hơn trăm tiền sửa nhà!”

Chị cả cười khúc khích, lấy tay che miệng:

“Ôi dào em dâu ơi, người cưới em là em trai tôi, chứ đâu phải tôi?

“Dù mẹ tôi nói là mua nhà để hai người cưới nhau, thì cũng đúng mà, cưới vẫn cưới ở đây đấy . Ai lừa em đâu? Nhưng mà em cũng không thể tranh nhà với tôi được chứ! Nhà đứng tôi mà, em làm thế là vô đạo đức đấy nhé~”

Tôi giả vờ tức đến nghẹn lời, một lúc sau nói:

“Vậy còn nữ trang cưới? Các người lấy đồ của chị hai giả vờ, nói là đưa cho tôi, cưới xong liền thu về, bảo là mượn đeo lấy lệ, tôi không ý! Các người phải mua lại cho tôi một !”

Mẹ chồng nhìn tôi nhưng không nói gì, chị hai thì ôm con cười nhạt:

“Vàng đấy là của tôi, cho cô đeo lấy sĩ diện tí mà cô tưởng của à? Mặt dày!”

Tôi nghiến răng, tay bóp chặt cây bút ghi âm:

“Quá trơ trẽn rồi. Vậy nên số tiền 188 vay từ chị trước đám cưới cũng là cố ý đúng không? Là để sau cưới đẩy tôi gánh nợ thay?”

Tiêu Bắc tức tối bước lên:

“Cô nói bậy gì vậy? Bất kể là ai vay thì cũng là nợ chung của vợ chồng, cô không biết à?”

Tôi bật cười, rồi mở cửa, mời cậu bạn vào:

“Tất nhiên tôi biết mà!

“Nên hôm nay tôi chuẩn bị cho các người một bất ngờ lớn đây. Ngạc nhiên không? Vui không?!”

Cả nhà họ Tiêu bạn tôi dẫn theo mấy người cao to vạm vỡ, tức loạt bật dậy:

“Cô… cô thật sự vay nhiều tiền như thế ở ngoài?”

Bố chồng tôi – từ nãy nói gì – liền đập mạnh tay xuống bàn:

“Không thể chấp nhận được! Một người đàn bà sao có thể đi vay ngần tiền?

“Nói mau, có phải cô vay tiền đưa về cho nhà mẹ đẻ không? Bắt bố mẹ cô trả đi, đừng có lôi chúng tôi vào!”

Tôi còn kịp lên tiếng thì cậu bạn tôi đã đáp lại ngay:

“Tôi mặc kệ. Hiện tại cô là con dâu nhà các người!

“Lúc vay tiền đã nói rõ ràng là vay để làm đám cưới, sửa nhà cho hai người đấy nhé. tiền cầm rồi lại muốn chối à? Hử?”

Những người bạn tôi dẫn đến đều cao to lực lưỡng, cả nhà họ Tiêu họ bước lên một bước thì tức im thin thít.

có mẹ chồng là còn sững sờ, nhìn tôi không tin nổi:

“Cô… cô sửa nhà là… vay tiền à? Bố mẹ cô làm cả đời mà cũng không có nổi mấy sao? Hả?”

Tôi mỉm cười nói:

“Đương nhiên là có tiền rồi, nhưng sao tiền cưới của tôi lại phải để bố mẹ tôi bỏ chứ? Các người nói , có hợp lý không?”

Mẹ chồng bị nghẹn họng.

Chị cả không chịu nổi, tức lên tiếng:

“Con gái cưới chồng, bố mẹ bỏ tiền sửa nhà không phải là chuyện đương nhiên sao?”

Tôi cười khẩy:

“Thế con trai cưới vợ, bố mẹ mua nhà không phải là chuyện đương nhiên à? Sao nhà lại đứng chị?”

Chị cả há miệng nhưng không phản được.

Tiêu Bắc thì tức đến mức đi vòng vòng trong nhà:

“Nhưng khoản nợ là của em, là em đi vay, liên quan gì đến nhà anh? Bọn họ đòi tiền thì cứ tìm em mà đòi, tìm bố mẹ em, đến nhà anh gây rối là sao?”

Tôi ngồi phịch xuống sofa, khoanh tay:

“Anh quên rồi à? nãy chính miệng anh còn nói, tiền ai vay thì vợ chồng phải cùng nhau gánh mà? Anh mấy câu xong mà đã quên sạch rồi à?”

Tiêu Bắc tức đến mức ôm ngực thở dốc.

Tôi nhìn khắp phòng, chân thành nói:

“Chồng à, mẹ chồng, các chị gái…

“Em bây là người nhà họ Tiêu rồi, mấy khoản tiền … mọi người giúp em trả nhé?

“Không thì… sau này họ tới nhà làm loạn, lên cơ quan gây rối thì biết làm sao ?”

Tiêu Bắc giậm chân hét lên:

gì cơ?! Bọn tôi phải trả à?!”

Tôi gật chắc nịch.

Bạn tôi cũng rất biết phối hợp, liền đọc rõ ràng từng địa mà tôi đã cung cấp: nhà của Tiêu Bắc, nhà mấy chị gái, cả nơi làm việc.

Đọc xong, cậu còn rất đáng thương mà nhìn cả nhà họ Tiêu:

“À đúng rồi, chắc mọi người biết nhỉ? Cô con dâu quý hóa của các người , ngoài khoản trăm bên tôi, ở những nền tảng khác còn vay hơn hai tỷ nữa đấy!”

gì??!!!!”

Chân mẹ chồng tôi – bị tai nạn – có vẻ cũng khỏi hẳn, bà tức bật dậy, chạy như bay đến trước mặt cậu bạn tôi:

“Cậu… cậu nói gì?! Nói lại lần nữa ?!”

Cậu bạn tôi rất tử tế, lấy điện thoại cho họ mấy tấm ảnh chụp màn hình khoản vay và hạn mức.

Tất nhiên là đã xoá mốc thời gian.

Từng tấm, từng tấm được chuyền tay kỹ.

Tiêu Bắc nhìn tôi như không tin nổi:

“Bà mối chẳng bảo em lương cao à? Nói là thu nhập hằng năm của em hơn trăm mà?”

Tôi cười ngại ngùng, gãi :

“Lương thì đúng là có thật.” – này họ cần chịu khó hỏi han một chút là biết.

Tiêu Bắc thở phào.

Tôi lại nói tiếp:

“Nhưng mà em tiêu cũng nhiều mà!

“Anh này, mỗi tháng em đi làm đẹp, mua đồ, xã giao, từng lương sao mà đủ?

“À đúng rồi, còn nợ thẻ tín nữa.”

Tiêu Bắc trừng mắt:

“Thẻ tín cũng nợ?!”

Tôi gật , giơ một ngón tay.

“100 ?”

“Không, 200 .”

“Bịch—!”

Mẹ chồng tôi ngất luôn tại chỗ.

TruyenDeCu[.net]

Tùy chỉnh
Danh sách chương