Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Ta là nha hoàn thông phòng ngoan ngoãn trong phòng Thế tử gia.
Vốn dĩ, ta cũng có mấy phần cứng cỏi.
Năm ta 16 tuổi, hoàn toàn không làm việc trong phòng hắn. là ở chỗ của lão phu nhân.
Lão phu nhân đối xử với mọi người hiền hòa, đám hạ nhân ta cũng thoải mái.
Trong viện có mấy chị em, là người khổ mệnh, nương tựa lẫn nhau, quan hệ tốt.
Cuộc sống của ta khá tự tại.
2
Ta cũng có người trong lòng của riêng .
Là con trai của quản gia, Từ Trường Sinh.
Ta gọi hắn là Trường Sinh ca.
Ta đến Hầu phủ từ năm 5 tuổi.
Năm đó khi lần tiên ta dạy quy tắc, huynh ấy là người chăm sóc ta nhiều .
Mẹ huynh ấy từng ta, có muốn tranh thủ tính trước con đường cho không.
Nha hoàn trong gia đình giàu có, con đường lớn , chính là làm thiếp của tử. Vận may tốt, mẫu khoan dung, thì có thể sinh một hai đứa con cho người. Nhưng phần lớn, bị nhà đem tặng lại, hoặc bị ruồng bỏ, bị đ.á.n.h c.h.ế.t, số phận thê thảm.
3
Ta nói ta muốn một người đối xử tốt với .
Ta cũng không nhớ nhà của ở đâu .
nhớ là bị buôn người bán .
Bị nhốt trong lồng, ăn bánh màn thầu ôi thiu.
bị người ta đ.á.n.h đập.
Vừa đói vừa rét.
có nhiều đứa trẻ bằng tuổi ta, không chịu đựng nổi, chếc .
Ta không bao giờ muốn sống những ngày bị mua bán lại .
Cũng không muốn nơm nớp lo sợ, sợ làm sai chuyện gì, nói sai lời nào, bị quở trách, bị phạt.
4
Quản gia và phu nhân của ông ấy cũng thích ta.
Chăm sóc ta nhiều.
họ nói, nếu ta đồng , tương lai sẽ gả ta cho Trường Sinh ca.
Cho nên khi các tử ta có đồng làm thông phòng cho các thiếu gia không, ta vội vàng lắc .
Lão phu nhân nắm tay ta: “ Niên ca nhi sẽ cưới biểu tiểu thư của các con, đứa trẻ đó tâm địa thiện lành, khoan dung, định có thể dung nạp con. không thì có ta bảo vệ con, ta thực sự không muốn một đứa trẻ ngoan như con lại rơi nhà khác. Ta có muốn con làm thông phòng cho Niên ca nhi. Đợi nó cưới chính thê, sẽ nâng con làm thiếp. Con nói một câu thật lòng cho ta, thật sự không muốn à?”
Ta vội lắc : “Đa tạ ân điển của Lão phu nhân, là Họa phúc mỏng, muốn đợi tích đủ tiền, để người nhà đến chuộc thân cho con.”
Thật ra ta đâu có người nhà, cũng chẳng có ai đến ta.
là Từ quản gia nói, người nhà của ta ở đây, sẽ có lợi cho ta.
Nên ta mới nói người nhà ta .
5
Lão phu nhân tin Phật.
Không thích là ép buộc nha hoàn ta.
Chuyện là đương nhiên thôi.
Nhưng không ngờ, khi từ chối đề nghị của Lão phu nhân không lâu, một đêm tối, Thế tử gia lại kéo ta đến một góc.
Hắn lạnh lùng ta: “Tại sao từ chối đến chỗ của ta?”
Ta run rẩy vội quỳ xuống cầu xin, nói ta phúc mỏng.
Hắn bóp cằm ta, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại: “Cho ngươi thêm một cơ hội, có đến chỗ ta không?”
Ta căng thẳng đến toàn thân run rẩy.
Thế tử gia bình thường vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị, mặt lạnh như Diêm Vương.
Mấy người đệ đệ của hắn sợ hắn, huống chi là hạ nhân ta.
Nhưng ta cảm , lão phu nhân Hầu phủ cẩn trọng dạy gia quy, đứa trẻ bà dạy dỗ, chắc là vẫn nói lý lẽ.
Nếu hắn , ta lại lắc lần .
Hắn buông ta ra, hừ lạnh một tiếng: “Vậy ngươi đừng hối hận.”
6
Ta tưởng “hối hận” hắn nói, là nói ta bỏ lỡ vinh hoa phú quý.
Kết quả không lâu , Trường Sinh ca bị người của quan phủ bắt , nói hắn trộm cắp.
Từ quản gia và mẹ của Trường Sinh ca, sắp phát điên vì lo lắng.
Trường Sinh ca là con trai duy của họ.
Lão phu nhân vốn muốn quản chuyện , nhưng đây là do Thế tử gia đích thân cho người tra án.
Bà cũng không tiện nói gì.
Thế tử gia nói, nghiêm trị Trường Sinh ca, để răn đe, cho hạ nhân ta , tơ tưởng đồ của tử, sẽ không có kết cục tốt.
Hắn tập hợp tất cả hạ nhân lại, nói những lời .
Nhưng khi hắn nói, hắn đến trước mặt ta, nhấn mạnh đầy ẩn mấy chữ “đồ của tử”.
Ta ngơ ngác ngẩng nhìn hắn.
Hắn nhếch môi cười với ta.
Từ quản gia và mẹ của Trường Sinh bị đuổi ra khỏi Hầu phủ.
Nửa đêm, ta đến gõ cửa phòng Thế tử gia.
Hắn ta nhưng không hề bất ngờ, tránh đường cho ta …
7
Ta đứng ở cửa, giọng van nài: “Thế tử gia, ngài có thể thả Trường Sinh ra không? Huynh ấy là người tốt, huynh ấy sẽ không trộm đồ của ngài đâu.”
Hắn nhìn ta đầy hứng thú: “Không hắn thích ngươi sao? định cưới ngươi , sao lại không là trộm đồ của ta.”
Ta nắm vạt áo: “Quả nhiên là ngài vu khống huynh ấy.”
“Sự thật quan trọng sao? Ngươi và cả nhà hắn, là nô tài của ta, tử muốn làm gì, quan tâm đúng sai chắc?”
“Lão phu nhân , sẽ không…”
Hắn cười, cúi xuống ghé tai ta nói khẽ: “Ngươi tưởng tổ mẫu không à? Ngươi nói xem, bà ấy sẽ vì nô tài các ngươi phạt ta, hay là thuận theo ta, làm cho ta vui?”
Ta vốn tưởng, Thế tử gia là nhân vật có tấm lòng vô cùng thân thiện, hắn có mệnh tốt, xuất thân tốt, gia thế tốt, ngoại hình cũng đẹp.
Nếu thỉnh thoảng cười một cái, thì đúng là dáng vẻ của thần tiên hạ phàm.
Nhưng giờ hắn cười, ta lại như quỷ đòi mạng dưới địa ngục.
Tay hắn vuốt lên má ta, từ từ xoa nhẹ: “Trường Sinh ca của ngươi đó, ta muốn giếc hắn, dễ như nghiền chếc một con kiến.”
Vốn định hiểu rõ xem có hắn vu oan cho Trường Sinh ca không, nếu Trường Sinh ca bị oan, ta sẽ cầu xin lão phu nhân.
Nhưng sao lão phu nhân có thể vì ta làm bẽ mặt Thế tử gia chứ.
8
Ta nghe giọng nói trống rỗng của hắn: “Vậy ngài muốn thế nào.”
“Họa bé nhỏ của ta, ta muốn thế nào, ngươi chẳng là người hiểu rõ sao?”
Nói , hắn không thèm để đến ta , thẳng phòng trong, nằm lên giường.
Ngoài kia, ánh trăng như nước.
Ta nhớ, hồi nhỏ ta hay ốm vặt sốt cao, không làm việc , Trường Sinh làm xong việc của , đến giúp ta làm.
Khi đó ta cũng thích ăn kẹo.
Huynh ấy theo Từ quản gia ra ngoài một chuyến, Từ quản gia mua kẹo cho huynh ấy, huy ấy luôn để dành một nửa cho ta.
Có lúc để lâu quá, kẹo chảy cả ra, huynh ấy cũng không nỡ ăn.
Trước đây ước muốn lớn của ta, không người nhà, là gả cho Trường Sinh ca.
Vì ta , gả cho Trường Sinh ca, ta sẽ có gia đình.
Hơn họ sẽ đối xử tốt với ta.
Nhưng bây giờ lại vì ta, hại Trường Sinh ca.
Ta run rẩy bước , đóng sập ánh trăng đang trải đầy đất, ở bên ngoài…
9
Ta trở thành nha hoàn thông phòng trong phòng Thế tử gia.
Trường Sinh ca thả ra.
Thế tử gia đưa ta ngồi trong xe ngựa, ta nhìn từ xa huynh ấy ra, trong ánh mắt mong chờ của Từ quản gia và mẹ huynh ấy, bước qua chậu lửa.
đó ba người họ ôm khóc lớn.
Thế tử gia bế ta lên đùi, nhìn kỹ sắc mặt của ta : “Buồn à?”
Ta lắc , ngoan ngoãn nói: “Nô tỳ là người của Thế tử gia , mọi chuyện trước đây, là dĩ vãng, nô tỳ sẽ không nghĩ đến .”
Hắn cười một tiếng: “Nếu ngươi có thể nhìn mắt ta nói, sẽ thật hơn đấy. Nước mắt sắp rơi ra kìa.”