Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
, ngày nào tôi cũng sang tìm em gái, kiên trì hỏi em có muốn làm bạn thân của tôi không. Thậm chí còn đem viên kẹo sữa mẹ quy định mỗi ngày tôi chỉ ăn một viên, đưa cho em.
Kẹo em ăn.
Còn làm bạn thân? Em phải… suy nghĩ thêm.
Mẹ , tôi nhỏ có tố chất làm “cún con bám đuôi”. Tôi nghe không hiểu “cún con bám đuôi” nghĩa là gì. Nhưng bố lần nào cũng đắc ý , năm cũng nhờ ông kiên trì làm “cún con”, cuối cùng mới cưới mẹ.
Ông thường treo trên miệng câu: “Cún con kiên trì cuối, sẽ có tất cả.”
Vậy , đây chính là một tốt!
Tôi tự hào ưỡn ngực: “Cảm ơn mẹ khen con!”
Mẹ tới mức nước mắt ràn rụa.
Tôi vẫn chẳng hiểu mẹ đang gì.
Thật tôi thông minh lắm. Em gái là bạn nhỏ xinh đẹp nhất tôi từng gặp. Có thể trở thành bạn thân của em, tôi sẽ rất nở mày nở !
…
Một tháng trôi qua.
Tôi vẫn như thường lệ, mang kẹo sữa , hỏi em có muốn làm bạn thân không.
nhưng lần này, em vừa nuốt nước bọt, vừa đau khổ lắc đầu, lấy che miệng.
“Đúng vậy… tụi mình vốn là bạn thân rồi… không nên lừa cậu cho kẹo… Răng đau … Mẹ nếu còn ăn kẹo, sẽ bắt ăn măng xào thịt thay…”
Tôi ngẩn hồi lâu. “Em gái, chuyện em lại gió lùa kia?”
Em ấm ức bỏ , để lộ khoảng trống nơi răng cửa. “Em ăn kẹo , sâu răng làm rụng mất rồi.”
Tôi hít một hơi lạnh sống lưng.
Thật đáng sợ.
May tôi mê ăn thịt hơn ăn kẹo.
“Em gái, măng xào thịt ngon không?”
So em gái kén ăn chẳng muốn ăn gì, tôi ăn tạp, gì cũng muốn nếm, cả thứ ngoài đường cũng tò mò muốn thử.
Em thở dài, giọng như oán trách cả giới: “Ngon… ngon tới mức rơi nước mắt.”
Mắt tôi sáng rực.
Nghe hấp dẫn , tôi cũng muốn nếm thử.
Nhưng em lập tức cau , quát khẽ: “Đồ ngốc! là… mẹ em đánh em !”
“?!”
…Ờ thôi.
Vậy không thử nữa.
Tôi biết vị ấy rồi… Y hệt mùi “tai kho”.
Đều là… “mông nở hoa”.
6.
Sau khi trở thành bạn thân em gái, tôi liền muốn khoe cho bằng . là dẫn em công viên tìm đám bạn nhỏ kia.
Mấy người không muốn chơi tôi? Tôi cũng chẳng thèm chơi mấy người nữa!
Nhìn này! Bạn thân của tôi còn đáng yêu hơn các người !!!
Kết quả… Tôi còn chưa kịp , chỉ khẩy vào em gái.
“Yo, nhóc tì lại mò rồi à?”
đang bắt nạt bạn thân của tôi!
Tôi lập tức nghiêm , siết chặt bàn nhỏ xíu của em gái. thấy liền lùi lại hai bước, chỉ vào tôi, nhìn em đầy do dự: “Hóa … cao lớn này chính là bạn thân em à?”
Em gái tôi ưỡn ngực, kiêu ngạo y như công chúa trong truyện tranh: “Đúng rồi!”
“Nếu các người còn dám bắt nạt , ấy sẽ ăn sạch các người ! Một bữa có thể ăn ba cơ!”
Giống hệt cảnh “cáo mượn oai hổ” trong sách tranh.
sợ xanh .
Tôi choáng váng.
Tôi chỉ ăn ba bát cơm thôi , lại thành ăn ba nhỏ rồi?
Tôi vội bước lên định giải thích. ôm nhau run rẩy, hét toáng: “Á á á đừng lại gần, xin lỗi xin lỗi, nay tôi không bắt nạt em ấy nữa!”
Rồi đồng loạt bỏ chạy biến mất.
Tôi: “…”
Danh tiếng của tôi… tan nát.
Em gái kiễng chân, vỗ nhẹ lên lưng tôi, giọng non nớt an ủi: “Không đâu, không chơi , em chơi ! ta làm bạn thân suốt đời!”
7.
Trưa hôm ấy, em gái bưng chén cơm nhỏ tìm tôi: “ mình bây giờ là bạn thân rồi phải không?”
Tôi gật đầu.
“Vậy có thể giúp em ăn bớt cơm không?”
“Vì ?”
Cơm của em trông ngon , tôi nuốt nước bọt. Nhưng lại nhớ mẹ dặn, ăn mới mau lớn.
Em gái thấp , phải ăn vào.
Tôi bối rối.
Em kéo tôi, đung đưa: “Em ăn không hết, ! Không lãng phí! là bạn thân của em, có thể chia giúp em không?”
Mẹ cũng dặn không lãng phí lương thực. Tôi gật đầu thật mạnh, cúi xuống hì hục xúc cơm của em. Không thấy em quay đi, lấy che răng sún, trộm đầy đắc ý.
, cứ giờ ăn là em lại bưng bát tìm tôi. tôi ngồi trên ghế nhỏ, vừa phơi nắng vừa ăn cơm trong sân.
Mỗi lần em bê chén không còn hạt nào về đều khen ngoan.
Em vui, tôi cũng vui.
Mẹ tôi và dì Trần nhìn tôi yên lòng, hai lớn, tự biết ăn uống.
Cho tới một buổi trưa…
Tôi đang cắm đầu xúc cơm trong bát của em, còn em ngồi xổm nghịch kiến. Một tiếng quát lớn khiến em giật mình ngã ngồi xuống đất.
Mẹ tôi và dì Trần mỗi người một roi gà, giận dữ.
Mẹ tôi: “Tống Vi, con muốn chết à?!”
Mẹ em: “Trần Hoài Chi, con muốn chết à?!”
Mẹ tôi mắng: tôi càng ngày càng khỏe, còn em gầy nhẳng. Hóa cơm của em toàn chui vào bụng tôi.
Hai bà liếc nhau đầy ăn ý, mỗi người xách một về nhà.
Hôm sau, tôi em ôm mông bị đánh sưng, qua cửa sổ nhìn nhau thảm thương.
mất hẳn quyền tự do… ăn cơm.