Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
01
Lập tức, toàn thân tôi nổi hết da gà.
Từ tới nay, tôi có một thói quen là điện thoại phải để sạc ở phòng khách khi ngủ
“Nhận diện khuôn mặt thất bại.”
Tôi lại nghe thấy thông báo một lần nữa.
Để tiện chăm sóc bà ngoại tám mươi tuổi chứng sa sút trí nhớ nhẹ, cửa phòng tôi luôn khép hờ.
Lúc đầu, tôi tưởng điện thoại lỗi.
Nhưng nhanh, tôi phát hiện không phải vậy.
Bởi vì tôi nghe thấy tiếng thở người.
khẽ… chỉ một chút thôi, nhưng tai tôi nghe rõ mồn một.
Tim tôi đập thình thịch.
Mồ hôi lạnh từ lưng rịn ra từng dòng.
Một ý nghĩ hiện trong đầu: Có người đột nhập vào nhà tôi.
Là ai?
Trộm?
Hay là kẻ cướp vào nhà?
Dù là gì đi nữa, tôi chỉ mong hắn biết điều mà bỏ đi.
Trong nhà tôi vốn chẳng có bao nhiêu tiền mặt, tất cả đều trong Alipay.
Tiền mặt duy nhất chính là trăm tệ tôi để lại cho bà ngoại hôm nay.
Nhưng rõ ràng hắn vẫn đang cố điện thoại tôi.
Tôi rón rén , áp sát cửa, hé đầu ra .
Khoảnh khắc , tôi trợn tròn .
Có một người cao đang đứng chiếc bàn đặt điện thoại tôi.
Bà ta rướn đầu, cúi gập người, thân thể cong thành một đường quái dị, cổ kéo dài ra.
Điện thoại tôi thì liên tục phát: “Nhận diện khuôn mặt thất bại.”
Tôi căng thẳng đến mức mồ hôi chảy đầy mặt.
Tuyệt đối không ngờ lại là một .
Tóc bà ta dài, như đám cỏ khô rối bù, bết cục, tựa như lâu rồi chưa từng được chải.
Chân bà ta mang một đôi giày thêu màu đỏ, loại d.a.o bát cũ kỹ, bây giờ hiếm ai dùng.
Cửa nhà tôi lắp chống trộm, hành lang cũng không có camera, nhưng từ đến nay chưa bao giờ gặp vấn đề gì.
Bà ta vào bằng cách nào?
Lúc này, tôi thấy cửa nhà khẽ lay động, một luồng gió nhẹ lùa ra.
Cửa sổ nhà ….
Cửa sổ nhà thông với lối đi công cộng bên .
Nghĩa là bà ta bò vào từ cửa sổ nhà !
Phòng bà ngoại sát phòng tôi. Tôi thầm cầu nguyện bà đừng đi lúc này.
Nhưng lời cầu nguyện chẳng hiệu nghiệm.
Tôi nghe tiếng lạch cạch, bà ngoại tỉnh giấc .
gái kia lập tức thu cổ về, xoay phắt đầu lại.
Tôi nấp sau cửa, thở dồn dập.
Khi , tôi trông thấy trong tay bà ta là một d.a.o sắc nhọn.
Tôi chỉ là một phóng viên bình thường.
Bà ngoại tám mươi tuổi.
Chúng tôi hoàn toàn không thể chống lại người cao lớn kia.
Điện thoại tôi lại nằm mặt bà ta…
Cửa phòng bên cạnh ra.
Tiếng chân lom khom bà ngoại vang .
Trong bóng tối, bà không tinh tường nữa.
Bà thấy bóng dáng người kia, liền nghĩ đó là… tôi.
“Tiểu Hựu, sao mang giày đường đi lại trong nhà vậy? đi làm về hả?”
Đó là giọng bà.
Tôi gào thét trong lòng:
“Ngoại ơi, đó không phải !”
“Đừng lại gần bà !”
“Ngoại, mau về phòng!”
Người cử động.
Tôi không thấy nhưng nghe rõ tiếng chân.
Cuối cùng bà ngoại cũng nhận ra đó không phải tôi.
“ là ai? Sao lại ở trong nhà tôi?”
Bà tôi mắc chứng lú lẫn, nhưng không phải lúc nào cũng cơn.
Lúc này, bà vô cùng tỉnh táo.
Tôi siết chặt nắm tay, lòng như lửa đốt.
Bà ngoại đang cực kỳ nguy hiểm bởi vì người đàn bà cầm .
Tôi phải lập tức xông ra cứu bà.
Nhưng… đôi chân tôi như đóng đinh đất, nỗi sợ quá lớn khiến tôi không nhúc nhích được.
02
Bà ngoại vẫn đang hỏi lớn: “ là ai? vào đây làm gì?”
Nhưng sau đó giọng bà đột ngột biến mất.
Chỉ một giây.
kia chìm vào tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.
Tim tôi như muốn phá tung lồng ngực.
Rồi tôi nghe một tiếng “Ưm…” nhỏ.
sau đó là tiếng lưỡi d.a.o đ.â.m xuyên vào thịt người.
Nước tôi trào ra dữ dội, vai run rẩy, tôi bịt chặt miệng lại.
Tôi biết bà ngoại g.i.ế.c rồi.
Tôi ngồi sụp đất, nín thở.
“Đừng phát hiện ra tôi.”
“Đừng phát hiện ra tôi.”
Tôi cầu xin trong tuyệt vọng.
Nhưng ông Trời chẳng nghe thấy.
Tôi cảm nhận được trên đầu mình có tiếng thở phì phì.
Tôi ngẩng thấy khuôn mặt người thò từ khe cửa vào.
Bà ta nhe răng cười, trợn to kinh dị.
Tơ m.á.u đỏ vằn như mạng nhện khắp tròng .
Tôi hét thất thanh.
Người giơ cao , lao thẳng vào tôi.
Tôi cảm thấy cơn đau đớn sắc lẹm xuyên qua cơ thể.
Rồi—
ý thức vụt tắt.
03
Tôi giật b.ắ.n mình tỉnh dậy.
Kim đồng hồ treo tường đúng lúc chỉ sang ba giờ sáng.
Những gì rồi… là mơ sao?
Đúng lúc tôi đang nghĩ đó chỉ là một cơn ác mộng kinh hoàng thì tôi lại nghe thấy âm thanh khiến tôi lạnh buốt sống lưng.
“Nhận diện khuôn mặt thất bại.”
Tôi bật dậy như lò xo.
Không phải mơ.
Tất cả đều xảy ra thật.
Nhưng bằng cách nào đó, tôi quay lại.
Quay về đúng thời điểm ba giờ sáng.
Có lẽ… đây là cơ hội trời cho.
Tôi siết chặt nắm tay.
Tôi phải cứu bà ngoại, cứu chính mình.
Tôi đồng hồ.
Chỉ một phút nữa bà ngoại sẽ dậy đi .
Tôi phải tận dụng một phút này để đến phòng bà, chặn bà lại.
Tôi len lén thò đầu ra.
Người đàn bà đó vẫn đứng nguyên chỗ cũ, rướn cổ, cố điện thoại tôi.
Tôi muốn ra nhưng sợ hãi làm chân tôi run , ngập ngừng.
Tôi cúi đồng hồ, chỉ 30 giây.
Khoảnh khắc , tôi dồn hết dũng khí lại, lách mình vào phòng bà nhanh như chớp, rồi chốt cửa lại.
Đúng lúc bà ngoại chuẩn , bà ngơ ngác tôi.
Bà định miệng, tôi lao tới bịt chặt miệng bà.
“Đừng tiếng.” Giọng tôi run run.
Bà tôi dọa sợ, đôi đục ngầu ngập vẻ tủi thân.
Tôi không có thời gian giải thích.
Tôi cầm điện thoại đặt đầu bà, định gọi cảnh sát.
Nhưng tuyệt vọng ập đến…điện thoại bà ngoại hết pin.
“Tại sao bà không sạc?” Tôi nghiến răng, đè thấp giọng hỏi.
Bà ngoại mếu máo: “Bà quên rồi… quên mất rồi…”
Bà tôi như một đứa trẻ vô tội.
Bệnh lú lẫn bà lại .
Tôi bất lực tuyệt vọng.
Điện thoại duy nhất kết nối được với bên tắt nguồn.
Nhưng may mắn, tôi cửa.
Tạm thời có thời gian chờ sạc bật nguồn để gọi cảnh sát.
Đúng lúc đó tôi nghe thấy tiếng chân.
Tiếng chân kỳ lạ…như thể người kia đang nhón gót đi.
Người đàn bà đang tới gần đây!
Khoan …
Cả người tôi lạnh toát.
Chìa cửa phòng tôi vẫn cắm trên ổ và chìa đó… cũng được cửa phòng bà!
“Trốn đi!” Tôi hối hả đẩy bà ngoại gầm .
“Dưới đó bẩn, bà không đi.” Bà ngoại chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.
Tôi sốt ruột đến mức muốn khóc.
Tiếng chân dừng lại cửa.
Tiếp theo là tiếng…“Cạch.”
Chìa rút ra.
Xong rồi.
Không kịp nữa rồi.
Tôi gần như phát điên, đẩy mạnh bà ngoại vào gầm nhưng bà lại cố chấp không chịu vào.
Khoảnh khắc tinh thần tôi sụp đổ.
Tôi bật khóc chui vào gầm .
Cảm giác tội lỗi xé nát cả lồng ngực—
Tôi làm một chuyện thật bẩn thỉu.
Tôi bỏ lại bà ngoại…tự mình trốn.