Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
VĂN ÁN
đã , ta và Phó Thời Yến vẫn chán lẫn nhau cũ.
Hắn ta xuất thấp hèn, bụng toàn mưu mẹo tính toán rẻ mạt. Còn ta chán hắn là kẻ công tử phong lưu, miệng những lời nhân nghĩa.
Tưởng rằng đời này cứ thế mục nát mà trôi qua.
Cho một , có một nữ tử chặn xe ngựa của ta giữa phố, khí cốt cứng cỏi, ném mạnh một thỏi bạc xuống ta:
“Đừng tưởng có chút tiền dơ bẩn là có thể làm càn! Nói Phó Thời Yến, nếu hắn dám ép ta làm thiếp, ta đập đầu chec ngay dưới ngươi, cho ngươi mang nh*ục muôn đời!”
Ta day trán, đầu chẳng buồn ngẩng lên: “Không , giờ chec cho ta xem thử xem?”
—
1
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt chớp mắt, đôi mắt hạnh ngập nước u oán:
“Vì sao ngươi lại độc ác vậy? Mở miệng ra đã muốn ta chec!”
“Chỉ là một vị chủ Hầu phủ leo lên giường mà có được, thì có gì đáng kiêu ngạo? Muốn ép ta chec? Ta lại cố tình không ngươi toại nguyện.”
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi 💌
💓Hãy trang mình thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Trước lời khiêu khích của nàng, ta vô cùng chán , liền lạnh lùng đáp lại:
“Đúng là chẳng có gì đáng nói, ngoài việc đủ khiến ngươi sau khi phủ phải bưng trà rót nước, quỳ gối học quy củ trước ta mà thôi.”
“Nói là trả lại bạc, hắn cho ngươi ba nghìn lượng, vậy mà ngươi cố ý chặn ta giữa chợ, chỉ vứt lại cho ta mươi lượng, chẳng phải đang diễn trò gì đó sao? Cái loại vừa muốn lại vừa vờ cao thượng ta , rơi tay ta đầu tiên, ta đánh gãy hết xương cốt ngươi, ngươi toại nguyện.”
Sự vênh váo của nàng bị ta vạch trần ngay trước mặt bao người, không còn chỗ chống đỡ.
Những tiếng cười khẩy và ánh mắt chỉ trỏ của người qua đường khiến vị tiểu thư con nhà quan sa cơ thất thế kia đỏ mắt, không còn chỗ dung .
Nàng tức tối ném lại một câu: “Chờ đấy, ta nhớ kỹ nỗi nhục hôm nay ngươi cho ta,” chui đám đông, biến mất không còn bóng dáng.
Ta thở phào, ngẩng đầu lên liền đối mặt ánh nhìn từ phía cửa sổ, nơi Phó Thời Yến đang ngồi.
Hắn mặt mày bình tĩnh, bên môi treo nụ cười nhàn nhạt không tâm, chỉ có chiếc quạt tay bị hắn gập mở bất định đã vô tình tố cáo cơn giận.
Gió thổi qua nghe tiếng than thở, giọng hắn còn trầm thấp hơn.
“Mời phu nhân hồi phủ.”
Lặng thinh nửa tuần trà, Phó Thời Yến nghịch đủ thỏi bạc dưới ta mới ngẩng mắt lên, đôi mắt đen dài nheo lại:
“Tiểu cô thà chec chứ không chịu làm thiếp, ta lại rất thích nàng ấy. Hay là, ngươi đổi giọng, ngoan ngoãn đi xin nàng quay về làm bình thê cho ta.”
Giọng hắn nhẹ tênh, vẻ mặt ung dung, lại mang theo áp lực không cho phép phản bác.
“Gió tuyết ở Tịnh Tâm Tự lạnh lắm, thể di ngươi lại yếu, chắc khó qua nổi mùa đông này.”
Tim ta bị ai siết chặt, vừa nặng nề vừa buồn bã.
Chiêu lấy di ra uy h.i.ế.p ta, Phó Thời Yến đã dùng suốt nay.
[ – .]
Hắn được ý, cưới ba phòng thiếp, có một đôi con riêng.
Còn ta, vị chủ mà hắn xem là ô nhục lại trở trò cười cho khắp kinh .
Ta gả cho Phó Thời Yến, là kết quả của một âm mưu đã được tỷ tỷ ruột ta tính toán từ lâu.
Người hắn nên cưới vốn là tỷ tỷ ta, Ôn , hai người thanh mai trúc mã, sớm đã có ước là một đôi trời đất tác .
Chỉ tiếc thay, dạ minh châu đêm yến tiệc cung đình quá rực rỡ, soi rõ phong tư tuấn lãng và thế lực vô song của Thái tử.
Ôn bị mê hoặc, quyết phải chinh phục nam nhân tôn quý , làm người phụ nữ rực rỡ trên đỉnh cao vạn người.
Nàng lợi dụng lúc Thái tử an trí dân tị nạn, đem bán hàng trăm bức tranh gom được vạn lượng bạc dâng lên Đông Cung làm cứu tế, được Thái tử khen ngợi là tài hoa xuất chúng, lòng mang đại nghĩa, là gương của nữ nhi thế gia.
Ý tốt rõ mười mươi khiến Ôn phấn khích mất ngủ suốt đêm.
ước Phó Thời Yến lại dòng sông dữ chắn ngang tiền đồ đang lênh đênh kia.
Nàng không thể kẻ phản bội, làm bẩn thanh danh, khiến tiền đồ lu mờ.
Thế là có màn lễ cập kê của ta, Phó Thời Yến bị hạ thuốc, còn ta thì mê, bị bắt gian tại trận tiểu viện.
Chủ hai nhà cùng nhau chứng kiến chuyện khuất tất, tỷ tỷ cắn răng nhường ước, và sau lưng là bao lời đàm tiếu chê cười, tất đều trở vết thương không xóa nổi lòng Phó Thời Yến.
Bao nhiêu lần ta giải thích, đều bị hắn chặn họng chỉ một câu:
“Chén trà của ta là do người của di ngươi mang , thủ đoạn bà ta đã từng dùng công , ngươi dùng lại thêm lần nữa cũng chẳng lạ gì.”
“Ngươi chẳng phải cũng toại nguyện sao? Một tiểu thư tiện mệnh, chỉ nhờ leo lên giường mà làm được chủ Hầu phủ. Được danh lẫn lợi, còn dám kêu oan à?”
Hắn hận ta, chán ta, tất nhiên chỉ tin lời Ôn .
Nếu hắn chịu hậu viện nhà họ Ôn xem thử, biết di ta thậm chí không một kẻ hầu, lấy đâu ra người sai khiến?
Nếu hắn chịu tra xét, biết cha ta khi say đã cưỡng bức mẹ ta – người vỗn đang có ước, vì muốn giữ thể diện mà đổ tiếng xấu là mẹ ta quyến rũ trước.
hắn chẳng buồn tìm hiểu sự thật.
Lời giải thích của ta khiến hắn cực kỳ ghê tởm, một cú tung đá văng chậu nước rửa , đổ lên mặt mũi ta.
“Ôn Tụng, ngươi xuất ti tiện, bụng toan tính, vạt áo của ngươi cũng chẳng . Dù ngươi có làm gì cũng không khiến ta yêu thương, chớ nói chuyện ta tin lời ngươi bôi nhọ .”
Khi ấy, hắn tiễn tỷ tỷ một chiếc kiệu nhỏ Đông Cung, mắt đỏ hoe, quay người lại chui thanh lâu, sau nửa đêm trở về dấu vết ân ái còn trên người, đứng trước mặt ta than thở mối tình sâu nặng tỷ tỷ.
Một kẻ ăn chơi phóng túng, mồm miệng lời hư tình dối, thì làm sao có thể chung thủy ai?
Phó Thời Yến những dối và đạo đức , khiến người ta chỉ thấy ghê tởm. Ta chỉ mong được rời hắn càng xa càng tốt, tốt là đời hắn đừng bước viện của ta.
hắn đâu có chịu buông tha.