Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi là một người chuyên dọn dẹp vật – đồ người đã khuất lại.
ngày tôi đang thu dọn câu chuyện cuộc đời của người khác.
Cho đến hôm qua.
tôi đang dọn đồ cho một người phụ nữ qua đời ung thư, tôi phát hiện một tờ đơn viện phí.
Người thanh toán được ghi rõ ràng: chồng tôi.
tủ còn có cả một xấp đơn mua sắm, tất cả có chữ ký của chồng tôi.
Tờ sớm nhất là từ ba năm trước.
Năm đó anh ta nói công ty làm ăn sa sút, phải bắt “ tài chính”, bảo tôi tiêu xài tiết kiệm.
Giờ thì tôi mới hiểu – không phải “ tài chính”, là nuôi một người phụ nữ khác bên ngoài.
cuốn nhật ký của cô ta, tôi tìm thấy trang cuối cùng dòng chữ:
“Cảm ơn anh đã cho em tất cả. Ba năm hạnh phúc nhất cuộc đời em chính là được làm người phụ nữ của anh.”
Điều chua chát nhất là – ba năm đó, chính là ba năm tôi tiết kiệm từng đồng, nhịn ăn nhịn mặc, đạp xe đi làm ngày, hết lòng hết sức cái gọi là “ tài chính” của anh ta.
1
Là một người dọn dẹp vật.
Công việc của tôi nghe có vẻ hơi rùng rợn – dọn đồ của người đã mất.
Nhưng tôi, đó là một công việc rất thú vị.
dọn vật, tôi thường thấy được cả một đời người qua chi tiết nhỏ nhất.
Dù chồng tôi vẫn hay bảo công việc này xui xẻo, nhưng tôi nghĩ, giúp đồ cuối cùng của người đã khuất được sắp xếp gọn gàng, là một cách thể hiện sự tử tế.
Hôm nay tôi vừa hoàn thành xong một ca – là đồ đạc của một ông cụ sống một mình.
Vừa dọn xong ngăn kéo cuối cùng, tôi nhận được cuộc gọi mới.
“Chị , có một cô gái 29 tuổi mất ung thư. vật cần được dọn dẹp.”
“Được, gửi địa chỉ cho tôi.”
Tôi cúp máy, liếc nhìn đồng hồ – bảy giờ tối.
Chồng tôi, Trình Giang, chắc sắp về đến nhà.
Tôi phải nhanh tay nấu cơm thôi.
Ba năm nay, tôi luôn gắng trở thành một người vợ hiền.
Từ Trình Giang nói tôi về kế hoạch “ tài chính”, tôi bắt thắt lưng buộc bụng.
ngày đạp xe đi làm, buổi trưa mang cơm hộp.
Cả Starbucks – yêu thích nhất – đổi thành cà phê hòa tan.
Nhưng tôi thấy xứng đáng.
Dù thì anh ấy là chồng tôi, chúng tôi phải cùng nhau gắng.
Cho đến hôm sau, tôi đẩy cửa bước vào căn hộ của cô gái trẻ đã mất ung thư.
Thấy chai nước hoa Chanel No.5 trên bàn trang điểm của cô ấy, tôi còn thở dài:
Còn trẻ thế đã ra đi, đáng tiếc.
Rồi tôi nhìn thấy tờ đơn y tế – một chữ ký quen thuộc đến lạnh sống lưng.
Khoảnh khắc đó, thế giới của tôi sụp đổ.
Tôi chết lặng nhìn vào tờ đơn nhập viện.
Tên người thanh toán – không ai khác – Trình Giang.
Tay tôi run lên, mắt không dám tin vào điều mình đang thấy.
Tôi hít một hơi sâu giữ bình tĩnh.
Có nào là trùng tên?
Dù thì tên Trình Giang không phải quá hiếm.
Tôi kiểm tra kỹ thông tin trên đơn: số CMND, số điện thoại, địa chỉ.
Từng dòng, từng chữ – không sai một ly so chồng tôi.
Nhưng tôi vẫn không cam lòng, tiếp tục nhìn kỹ lại chữ ký.
Chữ “Trình” nét cuối luôn hất lên, chữ “Giang” thì dừng lại một nhịp cuối.
Đó chính là chữ ký của Trình Giang – tôi còn lạ gì nữa.
Tay tôi run hơn nữa.
Rồi tôi lật sang một xấp đơn mua sắm.
Từ Givenchy đến Chanel, từ son môi đến túi xách, từ nhà đến khách sạn…
Từng tờ, là cùng một nét chữ, cùng một cái tên ký.
Tờ tiên – ba năm trước.
Năm đó anh ta nói công ty đang khó khăn, phải bắt tài chính, bảo tôi bớt chi tiêu.
tôi có tiếng “ong” nổ tung.
ra không phải “ tài chính”.
là nuôi một người phụ nữ khác bên ngoài.
Ba năm.
Tôi tiết kiệm tiền mua Starbucks, anh ta mua Chanel cho người khác.
Tôi đạp xe đi làm, anh ta đưa người ta khách sạn 5 .
Tôi ăn cơm hộp trưa, anh ta mời người ta đi ăn nhà Michelin.
Tự nhiên thấy buồn nôn.
Nhưng năng nghề nghiệp vẫn khiến tôi tiếp tục tìm kiếm.
ngăn kéo bàn trang điểm của cô ấy, tôi tìm thấy một cuốn nhật ký.
Trang cuối ghi:
“Cảm ơn anh đã cho em tất cả. Ba năm hạnh phúc nhất đời em chính là được làm người phụ nữ của anh.”
Ha, “cho tất cả”?
Là cho bằng đồng tiền tôi chắt chiu dành dụm ra đấy à?
Tôi nhắm mắt lại, hít sâu.
Là một người dọn dẹp vật – thì phải dọn cho đàng hoàng.
xem, ba năm qua, chồng tôi đã “cho” cô ta bao nhiêu “tất cả” từ gì tôi đã hy sinh.
2
Tôi mở cuốn nhật ký đó từ trang .
Trang bìa viết:”Khu vườn bí mật của Nhiên.”
Thì ra, cô ấy tên là Nhiên.Một cái tên mỉa mai.
Chữ viết của cô ấy rất đẹp, tinh tế chính con người cô ta vậy.
Ngày 15 8 năm 2021:“Anh ấy đến công ty, nói kế hoạch của mình làm rất tốt.”
Ngày 1 9 năm 2021:“Anh ấy mời mình uống cà phê, bảo mình rất đặc biệt. Ánh mắt của anh khiến tim mình đập loạn.”
Mấy chiêu trò này tôi quen lắm rồi. Ngày xưa, anh ta từng theo đuổi tôi y hệt vậy.
Ngày 3 10 năm 2021:
“Anh ấy nói kết hôn là một sai lầm, vợ anh ấy không hiểu được anh.”
Tôi cười khẩy.
Phải rồi, tôi không hiểu anh.
Không hiểu anh bắt tôi tiết kiệm từng đồng, còn thân lại sống phóng túng bên ngoài.
Ngày 14 2 năm 2022:
“Hôm nay là Valentine, anh tặng mình túi Chanel, còn có…”
Tôi lật qua trang khác nhanh, chẳng muốn nhìn thêm lời lãng mạn giả tạo.
Đột nhiên, một tấm ảnh rơi ra từ cuốn nhật ký.
Tôi cúi xuống nhặt lên.
ảnh, Trình Giang ôm eo một cô gái xinh đẹp.
Phía sau là một nhà Michelin ba .
Tôi nhớ hôm đó, anh nói anh phải tăng ca.
Tôi còn mua đồ ăn khuya mang đến công ty, đứng đợi dưới tòa nhà suốt một tiếng đồng hồ.
Anh gọi xuống, bảo có buổi tiệc đột xuất, kêu tôi đừng chờ nữa.
Thì ra, anh bận “dịu dàng” đây.
Tôi tiếp tục lật qua từng trang.
Từng dòng chữ ghi lại từng khoảnh khắc ngọt ngào giữa hai người họ.
Cho đến hai trang cuối cùng:
“Bác sĩ nói ung thư đã căn, có lẽ mình không qua nổi này…”
“Cảm ơn anh đã cho em tất cả. Ba năm hạnh phúc nhất đời em chính là được làm người phụ nữ của anh.”
Tôi “rầm” một tiếng đóng sập cuốn nhật ký lại.
Đứng dậy, bước đến trước bàn trang điểm.
Nhìn bức ảnh của Nhiên, rồi lại nhìn mình gương – cảm xúc rối bời, không diễn tả nổi.
Tôi mở ngăn kéo bàn trang điểm.
Bên xếp ngay ngắn toàn đồ dưỡng da, mỹ phẩm.
Tất cả là hiệu. Tất cả do Trình Giang mua.
Tôi cầm lên một hũ kem dưỡng – hơn ba triệu.
Số tiền này đủ cho tôi đạp xe đi làm suốt cả năm.
Tôi cầm tiếp một cây son – YSL Saint Laurent.
Chính là lần gần nhất Trình Giang đi công tác Hồng Kông.
Anh đưa tôi một hộp bánh hạnh nhân:“Vợ ơi, lần này đi Hồng Kông, anh có mua chút quà cho em.”
“Đi ngang qua thấy, nghĩ chắc em sẽ thích.”
Thì ra, hiệu dành cho người khác.
Còn tôi – chỉ xứng đáng bánh hạnh nhân.
Tôi bắt kiểm kê từng đồ của Nhiên.
Mỹ phẩm, túi xách, trang sức, quần áo.
nào đắt đỏ, là tiền máu tiền mồ hôi của tôi gom góp suốt ba năm.
Đột nhiên tôi chợt nhớ ra điều gì đó, lôi điện thoại ra, mở app ngân , tra lại lịch sử giao dịch ba năm qua.
Không ngoài dự đoán.
Số tiền tôi tiết kiệm – được chuyển vào một tài khoản.
“Vợ ơi, đây là tài khoản tài chính của tụi mình, sau này dưỡng già nha.”
Khốn nạn.
Đây chắc là tài khoản “tiền tiêu vặt” anh dành cho bồ nhí nhỉ?
Tôi tiếp tục lục tìm.
ngăn tủ giường, tôi phát hiện một xấp ảnh.
Bali, Maldives, Nhật …
Thì ra suốt ba năm qua, lần anh nói đi công tác, ra là dắt cô ta đi du lịch.
Còn tôi, vẫn ngây ngô “thả tim” cho anh trên Facebook:
“Chồng vất vả quá!”
Nhìn lại thân bị anh dắt mũi xoay chong chóng, đúng là buồn cười .
Chắc anh đắc ý lắm nhỉ?
Tôi – Hạ – lại bị một thằng đàn ông tồi lừa suốt ba năm trời.
Nghĩ lại quãng thời gian qua, tôi đã sống một người vợ tốt biết bao.
lần đi ngang quầy mỹ phẩm trung tâm thương mại, tôi tránh nhìn sợ mình không kìm được tiêu tiền của anh.
Sáng dậy từ 5 giờ nấu bữa sáng, tối 10 giờ vẫn ngồi chờ anh về ăn cơm.
Cuối tuần từ chối đi chơi bạn bè, nhà tính toán từng mua rẻ nhất chợ.
Cả lương tôi giao hết cho anh “ tài chính”, đến mức muốn mua một thỏi son phải đắn đo mãi.
Tôi sống tằn tiện, vất vả hết mức, phục vụ Trình Giang một bà giúp việc.
Vậy tôi còn ngây thơ nghĩ – đó là điều nên làm đã là vợ.
Còn anh ta thì ?
ngoài hưởng thụ, tiêu xài hoang phí, đem toàn bộ tiền mồ hôi nước mắt của tôi… cho người phụ nữ khác.
Bỗng nhiên, tôi bật cười.
Tưởng mình là người vợ hiền.
Tưởng anh ta là người chồng đáng tin.
Tưởng chúng tôi đang cùng nhau vun đắp cho tương lai.
Nhưng bây giờ, nhìn đồ của Nhiên trước mắt, tôi mới hiểu ra.
Hạ của ba năm qua – người phụ nữ ngây thơ, hy sinh tất cả chồng, coi chồng là cả thế giới…
Đã chết rồi.
Chết ngay khoảnh khắc tôi nhìn thấy sự trần trụi này.
Tôi lại đứng trước bàn trang điểm của Nhiên.
Lần này, ánh mắt tôi đã khác.
Tôi nhìn vào gương.
Một gương mặt phờ phạc, xuề xòa, không còn chút sức sống.
Đó là tôi – phiên ba năm bị bào mòn hi sinh mù quáng.
Chương 2 đây: