Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi biết, dù cả thế giới quay lưng lại với tôi, Uyên vẫn sẽ luôn ở bên tôi.
“ Uyên, tôi cần giúp – chính sở trường của .”
Cô ấy là luật sư ly hôn giỏi nhất thành phố .
“ muốn ?” – Cô ấy lập tức vào chế độ chuyên nghiệp.
“Tôi muốn anh ta… thân bại danh liệt.”
“Tôi muốn anh ta… mất trắng cả.”
“…” – Tôi nhấp một ngụm cà phê, mắt ánh lên tia lạnh lùng – “Chúng ta sẽ làm điều đó một cách thật tao nhã.”
Chúng tôi ngồi cả buổi chiều, phân tích điều pháp lý, lập kế hoạch thời gian, vạch sơ đồ chia sản.
Uyên mắt sáng rực suốt cuộc họp: “Chuỗi – quá hảo.”
“ yên tâm, tôi sẽ khiến hắn phải hối hận tận xương tủy.”
“Cái anh ta nợ suốt qua – tôi sẽ đòi lại cả.”
Tôi đặt tách cà phê xuống, khẽ nở một nụ đầy ẩn ý.
Đây là một ván cờ trả thù thiết kế tỉ mỉ.
tôi – sẽ là người chiến thắng ưu nhã nhất.
Tôi bắt hành động theo đúng kế hoạch.
Bước một: Chuyển toàn tiền trong thẻ lương sang một .
Lời khuyên từ Uyên: “Việc tiên là bảo vệ sản của chính mình.”
Bước hai: Tổng hợp lại toàn lịch sử chuyển suốt qua.
Toàn số tiền tôi thắt lưng buộc bụng dành dụm, đều chảy vào cái gọi là “ tư” của anh ta.
Từng , từng thời điểm, liệt kê rõ ràng – không sót một đồng.
Bước : Thu thập ngoại tình.
Chuyện với An Nhiên, tôi có cả một chuỗi cứ chỉnh.
Giờ chỉ cần bắt quả tang anh ta với “người ” là .
Uyên từng : “Thật ra liên quan An Nhiên là đủ rồi.”
Tôi lắc : “Tớ muốn anh ta ra đi tay trắng, ngay cả trong tòa án – không thể một chữ biện hộ.”
Hôm đó, tôi ngồi trong một quán trà đối diện công ty anh ta.
Tận mắt kiến Trình Giang cô gái thân mật vượt mức xã giao, cùng nhau bước vào một nhà hàng.
Khi tôi đang âm thầm chụp lại từng khoảnh khắc, điện thoại bỗng đổ chuông.
Một cuộc gọi ngoài dự đoán.
Là em gái của An Nhiên – người từng thuê tôi dọn dẹp di vật chị ấy.
“Chị Cố, chị tôi lúc sinh thời… để lại một thứ có liên quan chị.”
Tôi siết chặt điện thoại.
Không rõ cô ta lại định giở trò .
“Chị Cố, trước khi mất, chị tôi để lại một bức thư.” “Là viết Trình Giang.” – Giọng cô ấy run lên.
Ngón tay tôi khẽ run.
“… em nghĩ chị nên đọc trước.”
Nửa tiếng sau, chúng tôi gặp nhau trong một quán cà phê.
Cô gái chỉ tầm hai mươi mấy tuổi, mắt vẫn sưng đỏ.
“Xin lỗi chị… qua, chị em Trình Giang … phụ lòng chị.”
Cô ấy đưa tôi một phong bì:
“Hôm đó, Trình Giang bệnh viện gặp chị em. sẽ ly hôn với chị, sẽ cưới chị em… chị ấy tin. Tin mức giao toàn số tiền lại… anh ta.”
Tôi mở phong bì ra.
“Gửi Trình Giang yêu dấu,
Khi anh đọc lá thư , có lẽ em không trên đời.
Cảm ơn anh vì cả những dành em trong qua.
Em biết số tiền không dễ có – đều là anh nhịn ăn nhịn mặc, tích cóp từ tiền của vợ anh.
Giờ em không cần nữa, những lại, anh hãy giữ lấy.
Mật khẩu là…
Nhớ chăm sóc bản thân nhé, đừng buồn vì em.”**
“Chị Cố… Số tiền vốn dĩ là của chị. Em không thể để nó rơi vào tay Trình Giang.” – Em gái An Nhiên .
Tôi nhìn chiếc thẻ ngân hàng trong phong bì.
lạnh.
ra An Nhiên cũng biết tiền đó “không dễ mà có ”.
Cũng biết là tôi phải chắt bóp từng đồng để anh ta có thể hào phóng với cô ấy.
Tôi nhìn đôi mắt đỏ hoe của em gái cô ta – lòng không hề gợn chút xót xa.
.
Cả trời, chị gái cô ấy vô tư tiêu tiền của tôi, sống trong ngọt ngào trên mồ hôi nước mắt của người khác.
Giờ, cô ta để lại một bức thư, một chiếc thẻ ngân hàng – nghĩ rằng có thể chuộc lại cả?
Buồn thật.
Không có cửa đâu.
Tôi cầm lấy phong bì, đứng dậy định rời đi.
Em gái của An Nhiên vội vàng : “Chính mắt tôi thấy… chưa đầy một tháng sau khi chị tôi chôn cất, anh ta cợt, tán tỉnh đồng nghiệp trong công ty. Anh ta chưa bao giờ thật lòng với chị tôi, càng không thật lòng với chị.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô gái ấy.
Bỗng dưng, tôi hiểu ra mọi chuyện.
ra cô ta cố tình chọn tôi làm người dọn dẹp di vật.
Là để tôi tự mình phát hiện ra mặt thật của Trình Giang.
Thật là trớ trêu.
An Nhiên à… cô nghĩ mình là người đặc biệt sao?
cô không biết, trong mắt Trình Giang – cô cũng chỉ là một món đồ chơi, thích nâng niu, chán thay .
5
Người thợ săn giỏi nhất luôn biết kiên nhẫn chờ đợi.
Bức thư An Nhiên để lại lại khiến kế hoạch của tôi suôn sẻ hơn bao giờ hết.
Ban ngày, tôi vẫn là người vợ mẫu mực.
Dậy đúng giờ nấu bữa sáng, giặt đồ, ủi áo, tối về đợi chồng ăn cơm.
Không ai biết, sau lưng cái vỏ bọc ấy, tôi đang lặng lẽ giăng một chiếc lưới khổng lồ.
Tối , tôi dành ra hai tiếng mỗi đêm để sắp xếp từng mảnh ghép.
ngoại tình, lịch sử chuyển tiền, sao kê , hành trình di chuyển…
Giờ lại có thêm thông tin từ mà An Nhiên để lại.
cả – từng con số, từng dòng chữ – sẽ trở thành vũ khí sắc bén nhất của tôi.
Tôi bắt thích cái cảm giác sống hai mặt như vậy.
Tôi chăm chút bản thân hơn bao giờ hết, xuất hiện trước mặt Trình Giang với vẻ ngoài hảo, lịch.
Cuối tuần về nhà mẹ chồng, tôi vẫn giữ vai trò nàng dâu hiếu thảo:
“Mẹ ơi, con mua tổ yến mẹ thích nhất nè, phải đi mấy chỗ có đấy ạ.”
“Trời ơi, phí tiền quá.” – Bà ấy miệng vậy, ánh mắt rạng rỡ vui sướng.
Trình Giang ngồi bên cạnh nhìn tôi, ánh mắt vừa hoài nghi vừa mê mẩn.
Chắc trong anh ta đang tự hỏi: “Vợ mình sao lại đột nhiên trở nên hảo thế ?”
Vừa xinh đẹp, khí chất ngời ngời, lại vẫn lo toan việc nhà chu toàn.
anh ta không hề hay biết, tôi đang lặng lẽ quan sát từng người, ghi nhớ từng chi tiết.
Chờ đúng thời điểm.
Tối về, anh ta vòng tay ôm tôi từ phía sau:
“Vợ ơi, dạo em khác lắm, anh thích lắm.”
Tôi “chu đáo” lấy vest ngày mai anh ta mặc đi ủi thẳng tắp, miệng khẽ nở nụ lạnh.
Anh ta tưởng tôi trở lại thành cô vợ dịu dàng thời cưới.
sự thật là… tôi chẳng là tôi của ngày xưa nữa.