Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mồ hôi lạnh toát ra khắp người .
Hai năm kể từ khi Tống Thuận Dương phát bệ/nh, ba tháng đầu vẫn duy trì được hình dáng bình thường. Cho đến lần ngưng tim phải vào ICU, sau khi cấp c/ứu thể trạng anh ngày suy kiệt.
Da dẻ vàng khè nhăn nheo, rụng tóc g/ầy trơ xươ/ng phải ngồi xe lăn. Dần dần các chi chuyển màu tím đen, cả người như x/á/c khô mất nước, da bọc lấy xươ/ng lộ rõ từng đường gân.
Căn bệ/nh này không th/uốc chữa, chỉ biết về nhà chờ ch*t.
Biết bao lần tưởng anh sắp đi rồi, thế mà anh vẫn sống thêm hơn năm trời như thế – ăn uống bình thường, giao tiếp hàng ngày không trở ngại.
Về mùi hôi…
Nghe Lộc Hà nhắc đến, chợt nghĩ tới chiếc máy lọc không khí chạy 24/24 trong nhà.
Trừ tối qua mất điện, chưa bao giờ tắt.
hỏi bà trong hồi hộp: “ có thể nói thẳng được không?”
Lộc Hà lười nhác ngước mắt, xòe bàn tay trắng muốt đòi: “Chiếc kim cương của thú vị đấy, tháo ra cho ta xem nào.”
lập tức tháo .
Lộc Hà nắm lấy chiếc cưới, dùng ngón tay xoa xoa vài cái, xoay mặt khắc chữ về phía :
“ cưới đâu ai làm thế này. Khắc tên chồng ngoài viền, khắc bát tự của bên trong – đây là Trói X/á/c. Dùng h/ồn nuôi h/ồn, x/á/c thịt dưỡng x/á/c thịt. nuôi kẻ sống đằng đẵng, làm sao thân thể khá lên được?”
“Chiếc này làm hắn sống ch*t. Mạng hắn đã hư, đành đổi mạng lấy mạng thôi.”
“Nhà chồng nuôi khéo nhỉ?”
“Còn mười ngày nữa là sinh nhật đúng không?”